Ta lệnh cho phu xe chuyển hướng, không hồi phủ nữa mà đi về phía Đông Giác Lâu. Đó là con phố phồn hoa nhất chốn kinh thành. Tửu lâu, trà quán, lầ.u xanh, s.òng bạ.c nằm dọc hai bên đường. Ẩm thực, m.ại d.â.m, bài bạc đủ cả, không thiếu một loại dịch vụ nào.
Lầu xanh rực rỡ này chính là nơi gã bại hoại Vạn Văn Đào lui tới hàng ngày.
Ta và Tề Tấn ngồi ở một trà quán ven hồ.
Tầm nhìn của lầu hai rất đẹp, chỉ cần ngẩng mặt đã có thể chiêm ngưỡng toàn bộ Đông Giác Lâu. Chẳng cần tìm kiếm đâu xa, chỉ cần liếc mắt, ta đã thấy Vạn Văn Đào ôm hai kỹ nữ mỹ miều đang đánh đàn vẽ tranh trên sân khấu lầu xanh, thật khoái lạc làm sao.
Tề Tấn nương theo anh mắt của ta, nhìn về phía Vạn Văn Đào: “Vương phi tới đây là để ngắm cảnh này à?”
Ta chỉ vào tửu lâu bên cạnh lầu xanh.
Một người đàn ông cao lớn, nước da ngăm đen, đang ngồi nhấp rượ.u một mình.
Giữa chốn Đông Giác Lâu người người đi lại như mắc cửi, trông hắn lại nổi bật một cách kỳ lạ.
Hắn ta toát lên vẻ nghiêm trang, tràn ngập chí khí, trái ngược hoàn toàn so với khung cảnh oanh oanh yến yến* nơi này.
/*Oanh oanh yến yến: Chim oanh và chim yến, hai loài chim nhỏ, đẹp, hót hay. Dùng để chỉ cảnh vui tươi của mùa xuân, cũng để ám chỉ người kĩ nữ. Cre: thivien/
Tề Tấn hơi ngạc nhiên: “Tướng quân Thạch Khám? Hắn mà cũng tới Đông Giác Lâu sao?”
Thạch Khám vừa thắng trận ở Nam Cương trở về, suốt một thời gian dài, hắn lao tâm khổ tứ giúp Hoàng đế Tề Chiêu xử lí quân ph.ản loạn ở Nam Cương, giờ đây đã trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất Tề Quốc.
Ta gọi một tiểu nhị* tới, thì thầm vài câu rồi nhét cho hắn một thỏi bạc, nhờ hắn chuyển lời tới Thạch Khám ở tửu lâu đối diện.
*Tiểu nhị: là cách gọi bồi bàn thời xưa./
Tề Tấn khẽ liếc, lộ rõ vẻ hoài nghi: “Vương phi dẫn ta tới xem kịch à? Sao lại thế?”
Ta nhấp một ngụm trà, thảnh thơi: “Từ nhỏ, Thạch Khám đã quen biết Mạnh Thục ở trong quân doanh, cũng từng mập mờ với nàng ta một thời gian. Khi đó ch.iến tr.anh hỗn loạn, Thạch Khám và Mạnh Thục lại đều hay mắc cỡ, vẫn chưa thổ lộ với nhau về chuyện nhi nữ tình trường này, cũng không mấy ai biết chuyện. Sau đó, Thạch Khám dẫn binh về phía Nam để dẹp l.oạn, chinh chiến chốn Nam Cương suốt mấy năm trời, mà lúc ấy, Mạnh Thục lại được gả cho người khác mất rồi. Chuyện tình của họ cứ thế mà trôi vào dĩ vãng.”
Nói tới đây, Tề Tấn cũng đã ngộ ra phần lớn, hắn đánh mắt nhìn bốn phía. Trong những góc tối hẹp của Đông Giác Lâu sầm uất, có một đám binh lính cầm ki.ếm ngồi xổm, vừa nhìn y phục đã biết là thị vệ của những vương phủ quyền cao chức trọng.
Ở bên kia hồ, Thạch Khám tu sạch rượ.u trong bình, nắm chặt thanh k.iếm bên hông, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía sân khấu của lầ.u x.anh.
Thấu rõ tình hình, Tề Tấn nhíu mày: “Không được, nếu Thạch tướng quân muốn ra tay s.át h.ại Vạn Văn Đào ở đây, e rằng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”
Kiếp trước, chính vào ngày này, sự nghiệp làm quan vĩ đại của Thạch Khám đã bị h.uỷ h.oại. Hắn nặng tình với Mạnh Thục, không cam tâm nhìn nàng khốn khổ ở Vạn phủ, quyết tâm xử gọn Vạn Văn Đào. Nhưng Vạn Văn Đào lại là kẻ tham sống sợ ch.ế.t, lúc nào ra ngoài cũng có thị vệ đi theo. Thạch Khám chưa chuẩn bị kĩ càng, không chỉ không s.át h.ại được Vạn Văn Đào ở Đông Giác Lâu, mà còn lâm vào cảnh kiện cáo.
Khi đó, Thái tử Tề Hành đã nhiều lần ngỏ ý muốn chiêu mộ, nhưng Thạch Khám không muốn kết bè kết phái vì lợi ích cá nhân, khiến Tề Hành cực kỳ tức giận. Thạch Khám nắm giữ nhiều quân binh trọng yếu như vậy, nếu đã không thao túng được, hiển nhiên Tề Hành sẽ không để hắn yên ổn. Do đó, Tề Hành gây khó dễ, làm ầm lên, biến vụ này thành trọng án, Hoàng đế Tề Chiêu cũng không cứu vãn nổi, buộc phải ép Thạch Khám lưu đày.
Ta bưng chén trà cho Tề Tấn: “Đừng sốt ruột, ta vừa nhờ người chuyển lời cho hắn, hôm nay thời cơ chưa chín muồi, còn phải cân nhắc kỹ lưỡng.”
Vừa dứt lời, tên tiểu nhị đã giữ chặt Thạch Khám, nói chuyện một hồi, lại chỉ lên chỗ ngồi của ta và Tề Tấn rồi mới quay người cáo lui. Thạch Khám nghe vậy, nhìn lên lầu hai trà quán. Ánh mắt ba người chúng ta giao nhau. Hắn cầm k.iếm bái lạy, ta và Tề Tấn gật đầu bình thản. Chờ Thạch Khám rời khỏi Đông Giác Lâu rồi, ta mới chậm rãi nói: “Quân tử thành nhân chi mĩ*. Để Thạch Khám nhúng tay vào chuyện của Vạn Dương Hầu đi.”
*君子有成人之美: quân tử giúp đỡ cho việc tốt của người khác. Câu đầy đủ trong <Luận ngữ. Nhan Uyên>: “君子成人之美,不成人之恶。小人反是。” - quân tử thành nhân chi mĩ, bất thành nhân chi ác, tiểu nhân phản thị: quân tử giúp cho việc tốt của người khác, không giúp việc xấu, tiểu nhân thì ngược lại
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT