Phục Hầu phủ
Phục An Nhi ngồi trong phòng dùng củ cải trắng bự khắc lại hình dáng ấn phù.

Tại sao tam vương gia lại thay đổi kế hoạch nhanh như vậy.
Mình vẫn cảm thấy cứ bất an làm sao.
……………………………………………………………………………………………………
Quy Thượng Thư nhận lấy thư từ bồ câu thì mài nhăn mặt nhó.

Tam vương sao lại không giữ lời, còn hai ngày nữa con gái mình thành thân mà.
Hắn ta đây là có ý gì.
Ông viết liền nhiều bức thư gửi đi trong đêm cho các tướng quân của các bộ âm thầm phản động.

Đã lên thuyền thì không thể để thuyền vào nước được.
Nếu lấy được Thần Hi sợ gì con gái mình không có được Hiên Viên Vô Cực luôn tỏ ra ngạo mạn đó.
Cố Mạn Thanh xem xong thư thì bàng hoàng, sao lại gấp gáp như vậy.

Hiên Viên Tấn từ sau cầm lấy thư lên nheo mắt nhìn :"mắt nàng tốt thật đấy yêu hậu chữ nhỏ vậy mà nhìn được."
Cố Mạn Thanh đứng lên chụp lại nhưng không được tức giận nói :"chàng có bị điên không, phản tặc trong ngoài đó."
Hắn ôm lấy mỹ nhân vào lòng :"không gấp cứ để bọn chúng đánh vào thành đi."
Hiên Viên Tấn dắt tay hoàng hậu đến đại điện.
Trong đại điện sáng rực rỡ như ban ngày, quần thần chỉnh tề đứng ngay ngắn.
Phục An Nhi tay bị còng lại quỳ trước ngai vua vẫn ương ngạng không khuất phục.

Cả Phục gia đều quỳ xuống hết.
Đông Phương Thâu, Đông Phương Lãng và Phục Liên được ưu ái ngồi trên ghế phía dưới hoàng vị.
Hiên Viên Vô Cực thân hắc y thêu chim trĩ đỏ cao ngạo đứng đầu nơi quan võ.

Hiên Thần Và Hiên Kinh Vũ cũng chỉ gần như ngang ngang hắn.
Hiên Viên Tấn ngồi lên hoàng vị ung dung nói :"chuyện binh biến gấp gáp không thôi chúng ái khanh về nhà ngủ dưỡng sức đi.

Sáng mai ta oanh tạc sơn hà, đẩy cổ quân sang.
Đông Phương Thâu đẩy con gái đứng lên :"hoàng thượng con gái thần có việc muốn nói."
Phục Liên vô cớ bị xướng tên cũng không chân run nói lấp, hành lễ nói :"Hoàng thượng tì nữ am hiểu cách dụng binh của Tề Chấn, xin cho tì nữ được dẫn đầu Lân kỵ sĩ thay cha và anh trai."
Đông Phương Lãng âm thầm vỗ tay tán thưởng muội muội.

Đúng là không tốn tiền cơm gạo, hảo muội muội.
Hiên Viên Tấn sảng khoái đáp :"ân chuẩn" Đúng là truyền nhân của núi Lộc Đồng.
Hoàng Quý phi từ ngoài đi vào tay nâng lên phù ấn :"hoàng thượng bộ tộc của thiếp thân nguyện vì người hi sinh."
Đông Phương Thâu quay phắt mặt đi, lão mụ này năm xưa nhất quyết cản ngăn ta và nàng ấy.

Đáng hận!!! Còn dám tìm thê thiếp lấy danh Hoàng đế tống vào phủ ta.

Đáng ghét!!!!!

Hiên Viên Vô Cực đi đến nhận lấy, mỉm cười vô lại nói :"Hoàng Quý phi vẫn anh dũng như ngày nào."
Bà không kiêng dè đáp lại :"ngươi vẫn điêu ngôn như năm nào, cần bổn cung đưa thầy đến dạy ngươi không."
"hahah"
Phục Liên thấy trong tiểu thuyết này phong kiến không quá tàn bạo như sách sử.

Cũng tốt ít nhất nó khiến nàng thấy thoải mái.
Nhưng Tề Chấn vẫn chưa gặp nữ chính nơi săn bắn mà.

Sao cốt truyện lại bị đẩy nhanh đến như vậy.
Còn nhiều tình tiết drama của Phục Tử Ngân và mấy nam phụ còn chưa lên sàn.

Câu chuyện này đi lệch quá xa rồi.
Đông Phương Thâu vỗ tay nàng đang run rẩy thấy rõ :"không sao đâu, chúng ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.

Thần Hi quốc cơ nghiệp trăm năm không dễ sụp đổ."
"vâng cha."
………………………………………………………………………………………………………
A Nhu rút người trong góc nhỏ tối đen của căn phòng.

Gương mặt giàn dụa nước mắt, tại sao mình lại nhớ lại mọi chuyện vào lúc này.
Sao mình là cửu vương tử mà tiểu thư đang tìm chứ.

Mình không phải, mình chỉ là một người bình thường.
Mình không phải quái thai, không phải, không phải, không phải mà.
Cố Đông tung cửa chạy vào, ôm lấy nàng :"không sao, không ai trách Tề Hồ.

Tiểu Hồ không sao rồi."
Tiểu thư nói đúng, cần phải an ủi A Nhu.

Nếu Tề Chấn chết, Thái nữ Ân Chữ chết thì nước Tề cũng chỉ còn lại một cửu hoàng tử bị đuổi giết.
Cả hoàng tộc đều bị Tề Chấn âm thầm thủ tiêu toàn bộ.

Chỉ cần Tề Hồ còn thì nước Tề mới không đại loạn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play