Hỉ sự được tổ chức ở viện phía Nam Đinh vương phủ, chiếm một phần sáu diện tích. Tuy là một phần nhưng lại rất lớn, sân chứa được khoảng hai trăm bàn yến tiệc, là của hồi môn của " cha nuôi" Tam vương gia dành cho Tình Hương. Nơi này cũng có cửa Nam ra vào, hơn năm mươi phòng, vườn hoa ao cá đầy đủ, như một phủ phú ông trong thành.

- Hạo Lâm.

Thấy y mới vào cửa Đoản Bạch viện, cô đã vội vã chạy ra. Nhìn sắc mặt không được tốt, y liền hỏi:

- Sao vậy?

Nguyệt Lam nén nước mắt vào trong, bây giờ cô phải cần sự bình tĩnh, thật sự bình tĩnh:

- Ta nói ngài nghe, hôn lễ này không được tiến hành nữa. Làm ơn đi.

Cung Dịch Nguyên Cố cau mày hỏi lại:

- Tại sao?

Ánh mắt cô nhìn cung quanh, như sợ ai nghe được hai người nói chuyện, nắm áo y như đang cảnh giác. Cô nói nhỏ:

- Ta biết là ngài có thể không tin, nhưng mà... chuyện này có thể là thật, hôm nay thật sự không tổ chức được hôn lễ.

Làm sao đây? Nếu bây giờ mình nói sẽ có người phóng hoả giết người thì sao? Ai sẽ tin cô đây?

Cung Dịch Nguyên Cố cốc lên đầu cô một cái, bật cười thành tiếng:

- Nàng yên tâm đi bảo bối, nàng tưởng ta sẽ không bảo vệ sao? Với lại trong phủ không ai dám làm bậy đâu. Nào!

Y dẫn cô vào phòng, trên giá treo đồ phía trong bình phong có một bộ trang phục vương phi màu xanh sẫm lộng lẫy, thêu hình phượng nổi bằng chỉ vàng cầu kỳ, hai vạt tay dài lớn. Cô ngạc nhiên:

- Đây là.... trang phục của hoàng thất?

Trang phục phượng hoàng là của chính thất hoàng gia, nó truyền lại theo từng đời hoặc là được phục chế lại, nhưng vẫn dựa theo nguyên tắc. Cung Dịch Nguyên Cố gật đầu, đi lại những khay trang sức bằng vàng tinh xảo và phức tạp, cầm lên một cây trâm phượng sắc sảo, phía dưới là những hạt lưu li được móc lại tỉ mỉ. Vốn dĩ nó được Yến Thư bảo dưỡng ở Tửu Thanh lầu, hôm nay đã cố ý bảo Tình Quân mang về. Hồ Thanh hôm nay không thể đến, chỉ gửi thiệp mừng và quà cáp, y cũng biết cái tính của hắn nên không để bụng.

Y đưa cây trâm cho cô:

- Hi vọng hôm nay ta có thể cho nàng một danh phận.

Tâm tư Nguyệt Lam không còn trên trang phục đương triều này nữa, mà để trên việc hôm nay. Cô lắc đầu:

- Chuyện này để sau đi.

Gương mặt y rõ ràng không vui, bỏ cây trâm xuống khay một cái " cạch", đồng tử y co lại:

- Ta nói nàng không cần phải lo lắng. Người đâu!

Tiếng vừa dứt, cửa mở ra, đi vào là bốn năm nô tỳ, họ búi tóc hai bên gọn gàng, y phục màu vàng của người hầu trong phủ, cùng lượt cúi đầu:

- Tam vương gia có gì sai bảo?

Y khoát nhẹ tay:

- Chuẩn bị cẩn thận.

Đám nô tỳ nhận lệnh đi lại chỗ Nguyệt Lam, một người trong số đó nói:

- Nguyệt cô nương, xin mời thay y phục.

Nguyệt Lam vốn muốn từ chối nhưng nhớ đến hành động vừa rồi của y thì có chút sợ hãi, cụp mắt xuống im lặng làm theo. Cung Dịch Nguyên Cố không muốn hành xử như vậy, nhưng có lẽ tại tính cô quá bướng, không nghiêm không được. Y cũng đứng ở phía bên kia bức bình phong thay y phục, một bộ vương bào màu xanh đen uy nghiêm lộng lẫy, tóc búi gọn gàng và được chêm thêm cây trâm bạch ngọc. Khác xa với dáng vẻ mềm mại trước kia, thay vào đó nhìn y mạnh mẽ nghiêm trang hơn rất nhiều.

Nô tỳ đội mấn(1) lên đầu cho Nguyệt Lam rồi mới bắt đầu nhẹ nhàng búi tóc, người trang điểm, người sửa lại tầng tầng lớp lớp y phục Nhật Bình, người cài những trang sức xa hoa lên cho cô. Một nô tù đang quỳ đeo vào tay cho cô một cái xuyến nạm ngọc, khẽ thốt lên:

- Thật đẹp.

Cô ta không phải khen vòng xuyến, mà là Nguyệt Lam, có chút ghen tỵ và ngưỡng mộ. Tam vương gia từ trước đến giờ không gần nữ sắc, đến cuối cùng lại mang một cô nương nhỏ từ đâu về.

Mắt Nguyệt Lam vẫn không mở ra, đầu óc bây giờ chỉ một mực nghĩ đến chuyện kia, thở dài một chút, cô liền hỏi:

- Bao nhiêu giờ rồi?

Một nô tỳ khác nhìn ra ngoài, cung kính trả lời:

- Dạ là đầu giờ Ngọ.

Đầu giờ Ngọ, 11 giờ? Giờ Mùi sẽ cử hành hôn lễ.

Cung Dịch Nguyên Cố nãy giờ đã đi đâu, bước vào, trên tay còn cầm một đ ĩa bánh hạt sen, mặt còn lưu nét cười:

- Các người lui ra đi.

Nô tỳ ngay ngắn đi ra ngoài đóng cửa, y đi đến ngồi xuống bàn nhìn nữ nhân xinh đẹp trước mặt. Quần áo xúng xính, màu xanh sẫm tôn lên làn da trắng hồng của cô, trang sức lấp lánh tinh xảo trên đầu, vòng kiềng, xuyến, khuyên tai, ngọc bội không thiếu thứ gì. Gương mặt trang điểm tinh tế, quả là so với y cũng một chín một mười. Rất ra dáng một mẫu nghi thiên hạ, một hoàng hậu trên cả vạn người. Y phục này mẹ y để lại đúng rất hợp với cô.

Ta sẽ cho nàng khoác lên mình phượng bào.

Cung Dịch Nguyên Cố khẽ nói thầm trong bụng, y cười với cô, lấy một miếng bánh đưa đến:

- Trưa rồi, ăn chút gì lót bụng trước nhé?

Nguyệt Lam không thể cười nổi, nhưng có chút vẫn sợ y, ghé miệng ăn một miếng nhỏ.

Con người này tại sao lại không tin ta?

- Chúng ta qua Tình Hương một chút không?

Y đỡ váy áo cô dậy, Nguyệt Lam lần đầu tiên mặc đồ nặng như thế cũng không quen, nghi thức gì gì đó của hoàng thất cô cũng chẳng biết. Mới ra khỏi Đoản Bạch viện thì thấy nhộn nhịp, kẻ hầu người hạ chạy qua lại vội vã. Hai người đi theo hành lang uốn khúc qua sân rộng lớn, rồi một dãy viện khác, vườn hoa tên gì đó và một cây cầu bắc qua hồ mới đến dãy viện phía Nam. Mạc Dã đang niềm nở đón khách khứa đi vào, hắn khoác trên mình bộ đồ tân lang đỏ, khôi ngô tuấn tú. Thấy y hắn liền hành lễ thì bị ngăn lại:

- Ngươi đón khách đi, ta đi đến xem Tình Hương.

Cung Dịch Nhậm Anh từ sáng đến giờ đều chôn nhân ở đây không đi đâu cả, cậu chạy đến:

- Tam hoàng huynh, tam hoàng.....

Kinh ngạc nhìn qua người bên cạnh, cậu nhận ra ngay, lắp bắp:

- Cố phục của.... của......

Cố phục của Đinh quý phi.

Chưa kịp nói hết thì bị Cung Dịch Nguyên Cố nhìn cho một cái, cậu đành ngậm miệng lại. Nhìn bóng hai người dần dần đi mà rùng mình, nhìn Mạc Dã hỏi:

- Rốt cuộc hôm nay là đại hỷ của ai? Của ngươi hay là lễ sắc phong của tam hoàng huynh?

Mạc Dã cũng rất ngạc nhiên, lắc đầu:

- Ta không biết.

Hai người nhanh chóng bỏ suy nghĩ đó qua một bên, vì lượng khách khứa đang chờ ngoài cổng rất nhiều. Tình Quân cũng ra phụ một tay, nên bây giờ trong phòng chỉ còn Tình Hương và bà mối.

- Tam vương gia.

Bà mối liền cúi đầu chào y, nhìn qua Nguyệt Lam thì không biết chào thế nào. Cũng may Cung Dịch Nguyên Cố liền nói:

- Ngươi ra ngoài đi, chuẩn bị lễ đường.

Nguyệt Lam căng thẳng đi lại Tình Hương, con bé đang trong trạng thái hạnh phúc. Hôm nay là ngày trọng đại của nó, khoác lên mình hỷ phục đỏ xinh đẹp. Sính lễ quà cáp cũng đã chất đầy phòng, chỗ này là phòng tân hôn nên giường chiếu đều phủ màu đỏ.

- Nguyệt tỷ, đừng lo lắng.

Tình Hương cầm bàn tay lạnh ngắt của cô trấn an. Nguyệt Lam cũng chỉ đành im lặng gật đầu. Cung Dịch Nguyên Cố đứng phía sau liền nói:

- Tình Hương hôm nay rất xinh.

Cô bé tỏ vẻ thẹn thùng, muốn nói gì đó thì tiếng bà mối bên ngoài vọng vào:

- Đến giờ lành rồi, mời tân nương ra ngoài.

Nguyệt Lam đỡ Tình Hương đứng dậy đi ra ngoài, bên cạnh là Cung Dịch Nguyên Cố. Cảm giác như bố mẹ tiễn con gái đi lấy chồng. Bà mối đỡ lấy tay Tình Hương rồi nói:

- Tam vương gia, mời ngài vào lễ đường trước để làm phụ mẫu.

Y nắm tay Nguyệt Lam đi qua đám đông tiến vào lễ đường, ngồi lên hai chiếc ghế lớn đặt giữa phòng lớn. Đám đông này đa số là chủ thương, quan lại trong triều và những người có địa vị, ai ai cũng hoang mang tột độ.

- Chuyện này là thế nào? Cô nương kia.....

- Nữ nhân bên cạnh tam vương gia là ai?

- Sao cô ta ngồi ghế phụ mẫu ngang hàng với tam vương gia chứ?

-Nhìn kìa, cô ta mặc cố phục của Đinh quý phi.

- Là trang phục hoàng thất? Chuyện này rốt cuộc như thế nào?

- Cô ta là tam vương phi sao? Sao chưa từng nghe ai nói gì cả.

Tiếng xôn xao bàn tán ngày một lớn, ồn ào như vỡ chợ. Nguyệt Lam vốn dĩ đã căng thẳng giờ đã thành sợ hãi, ánh mắt đổ dồn về phía cô ngày một nhiều. Cung Dịch Nguyên Cố nắm chặt tay cô, nhỏ giọng:

- Yên tâm đi, đừng lo.

Cô lấy hết dũng khí ngồi thẳng lưng, học theo mấy dáng điệu của những tiểu thư trong phim, gương mặt đầy kiêu ngạo.

Ta phải tìm cho ra người có khả năng làm ra chuyện này.

Chỉ trong một giây, ánh mắt đẫn đờ của Nguyệt Lam trở nên sắc bén, ánh mắ thâm sâu nhìn xung quanh, thầm đánh giá từng người một.

Chắc chắn là Bắc Trấn Hầu, hoặc là Cung Dịch Nam Dương. Hai người họ chắc chắn không buông tha cho Hạo Lâm.

- Tân lân nương vào lễ đường.

Giọng của bà mối kéo dài đến, ở cửa Mạc Dã dẫn Tình Hương đang che khăn chầm chậm đi vào. Hắn không dấu được nụ cười, nhìn mọi người cảm kích.

- Nhất bái thiên địa.

Hai người xoay ra cửa khẽ cúi xuống.

- Nhị bái cao đường.

Rồi lại quay vào trong bái lạy người ngồi trên ghế phụ mẫu.

- Phu thê giao bái.

Đối diện với nhau, trao nhau một cái. Hai người chính thức làm vợ chồng. Mạc Dã kích động, tay run run vén khăn che của Tình Hương lên, đám con nít phía ngoài nhìn vào hò reo vui vẻ. Một nô tỳ mang khay đựng ba ly trà đến, bà mối lại nói:

- Tâm lang tân nương dâng trà phụ mẫu.

Mạc Dã và Tình Hương cùng cầm ly trà đưa trước mặt cho Cung Dịch Nguyên Cố. Cô bé như muốn khóc đến nơi, giọng run run:

- Tam vương gia.

Y chậc lưỡi, khẽ cau mày:

- Gọi ta là gì?

Tình Hương ngớ người ra một lúc, rồi hiểu ra, đôi mắt đã ngập nước:

- Cha!

Mạc Dã cũng nghe theo vợ, gọi hai tiếng:

- Nhạc phụ.

Cung Dịch Nguyên Cố vui vẻ cầm ly trà lên uống một ngụm rồi để xuống bàn. Tân lang tân nương lại cầm ly trà khác đến bên cạnh, cô bé lại gọi:

- Mẹ! Uống trà.

Nguyệt Lam có chút ngạc nhiên, nhìn qua y rồi cũng nhận ly trà, Mạc Dã vui vẻ:

- Nhạc mẫu.

Tình Quân ngồi dưới Cung Dịch Nguyên Cố một bậc, gương mặt không biến đổi, nhưng thực chất trong lòng đã sớm dậy sóng. Cuối cùng huynh muội họ cũng có gia đình rồi.

Tình Hương đến khi dâng trà cho hắn không thể kìm được nữa mà rơi nước mắt:

- Quân ca.

Tình Quân nhận ly trà, khẽ mắng:

- Đại hỉ không khóc.

Sau khi hoàn thành hôn lễ, Tình Hương theo nguyên tắc trở về phòng. Tất nhiên sẽ có người đưa bữa rưa và bữa tối đến. Còn Mạc Dã lại ra ngoài tiếp khách đến tận khuya. Những bàn riêng biệt được xếp thành hàng dành cho khách quý, Cung Dịch và Khả Nguyệt Lam ngồi đầu tiên, phía bên phải thì là Nhậm Nam, dưới một chút thì là Tình Quân. Mọi người đến ai cũng cao hứng khen ngợi y.

Nguyệt Lam bỏ qua những lời nói kia, vẫn xem xét khách khứa nhưng tuyệt nhiên không thấy Bắc Trấn Hầu. Cô ghé qua hỏi nhỏ:

- Hạo Lâm, Bắc Trấn Hầu không đến?

Y gắp một đũa thịt gà trộn gỏi vào bát cô, trả lời:

- Ông ta không đến, chỉ gửi quà.

Chẳng lẽ là giấc mơ của cô sai?

Không phải, chắc chắn có âm mưu khác.

--------

(1) sợ mấy cô không biết cái mấn đội đầu với trang phục Nhật Bình của vương phi như thế nào nè!

Tuyết Gia: Ta nói một bí mật này cho mấy cô nghe, hôm nay á! Ta trốn hai tiết học để viết nốt chương 3. Ta thật là tồi quá đi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play