Sau khi ép thiên đạo thừa nhận thì mọi người cũng nhanh chóng bay đến Phản Hoan Giới. Dương Tử cũng nhanh chóng sắp xếp động phủ cho họ tu luyện. Vài tháng sau tại động phủ của Dương Tử, hắn đứng dậy vươn vai rồi nói:
- Ta có lẽ đến lúc thức hiện lời hứa của mình rồi nhỉ.
Hắn bay ra khỏi Phản Hoan Giới, từ từ đẩy Phản Hoan Giới bay ra khỏi vùng hư không lưu đày. Bóng dáng Dương Tử vừa biến mất cũng là lúc một bàn chân đặt tới đó. Nó vừa hạ xuống đã lây lan đến xung quanh. Hắc đã đến hư không lưu đày, lúc này hắn chỉ nhìn Dương Tử rồi quay lưng đi cười một cách đầy ẩn ý. Sau khi đẩy Phản Hoan Giới ra khỏi không gian lưu đày Dương Tử đã bay về Hỗn Độn Thánh Địa một chuyến. Vừa hạ xuống đại điện thì Dương Tử đã bắt gặp ngay cảnh cơm chó ngập mồm của Hoàng Tuyền và Phong Vân. Hắn ho hai tiếng rồi gõ cửa, chờ một lúc mới bước vào, vừa đi vừa phẩy tay hắn nói:
- Hình như ta ngửi thấy ở đây có mùi mờ ám gì thì phải.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trùng Sinh Vả Mặt: Được Chồng Dung Túng2.
Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ3.
Chiều Hư4.
Thanh Mai Đột Nhiên Quyến Rũ Ta=====================================
Hoàng Tuyền chột dạ liền chuồn đi gấp, Dương Tử thấy vậy gào lên:
- Mẹ nó! Yêu đương cũng để sau cơ chứ! Chi Khu đến tới nơi rồi mà ngươi vẫn ở đây được à?
Hoàng Tuyền nghe vậy cũng liền chạy nhanh hơn, Phong Vân đứng sau Dương Tử cũng chỉ biết cười, nói xong Dương Tử quay lại hỏi Phong Vân:
- Tỷ có biết lão gì Lăng Lịch chui đi đâu cùng Tuyết La rồi không vậy?
Phong Vân nghĩ một hồi rồi nói:
- Có lẽ là biết đấy! Lần cuối họ gửi tin về thì đang ở Băng Tuyệt Thánh Địa.
Dương Tử gật đầu rồi đưa cho Phong Vân một thùng đan dược rồi nói:
- Tỷ cũng chóng tu luyện đi, để sổ sách cho đám tiểu bối lo liệu là được. Sớm đuổi kịp tên đần kia đi.
Nói xong hắn cũng bay đi về hướng Băng Tuyệt Thánh Địa, ở Hư Không Giới có 3 đại thánh địa. Một mình chiếm gần nửa Hư Không Giới là Hỗn Độn Thánh Địa. Sau đó đến Lôi Minh Thánh Địa và Băng Tuyệt Thánh Địa, còn vùng còn lại là của các thánh địa và tông môn nhỏ hơn. Một mình Hỗn Độn Thánh Địa nằm ở phía đông, Lôi Minh Thánh Địa thì năm ở phía tây, còn Băng Tuyệt Thánh Địa nằm ở phía bắc lạnh giá. Sau một ngày Dương Tử đã bay tới nơi, hắn gào lớn:
- Hai người các ngươi có định ra tiếp đãi bản đế không vậy?
Lăng Lịch vẫn máu chiến như ngày nào, hắn lao ra tay kéo theo cây thương miệng vẫn không quên gào lên:
- Kẻ nào dám kiêu ngạo trước mặt lão tử?
Dương Tử đứng liếc hắn rồi nói:
- Là ta đấy! Hỗn Độn Thánh Chủ tới gặp ngươi chút không được sao?
Lăng Lịch lắp bắp đáp:
- Vậy mời Hỗn Độn Thánh Chủ vào trong.
Tuyết La nghe có động tĩnh cũng nhanh chóng ra xem,l thì thấy Dương Tử đang đi vào trong. Lúc ấy Dương Tử liền thở dài truyền âm cho hai người: " Mẹ nó! Hai người các ngươi trốn ở đây tình tứ thì cũng vừa phải thôi chứ! Đến cả phương pháp đề thăng thực lực của ta mà các ngươi cũng mặc kệ." Chỉ vài giây sau khi họ đọc xong họ đã lập tức bay đi mà bỉ lại Dương Tử. Hắn thở dài đáp:
- Tuổi trẻ!
Long Tổ liền nói:
- Ngươi già hơn chúng chắc?
Dương Tử gật đầu đáp:
- Ta mà tính tuổi chuẩn thì chắc cũng nghìn mấy, mấy nghìn rồi chứ.
Đột nhiên giọng Dương Tử trầm xuống, hắn khẽ hỏi:
- Ngươi biết cách nào đưa họ về không?
Long Tổ lắc đầu đáp:
- Không! Chỉ có chờ ngày ngươi mạnh đến trời đất không dung nổi ngươi thì chắc ngươi sẽ có câu trả lời.
Hắn cũng chỉ thở dài rồi bay ra ngoài không gian, hắn vừa đi tâm trạng cũng vừa trùng xuống. Sắp bay đến Phản Hoan Giới thì Dương Tử bị một cú đấm đáp thẳng vào mặt mà bay đi rất xa. Hắn liền đứng dậy gào lên:
- Kẻ nào đánh lén ta?
Hắc bước ra, vừa cười hắn vừa nói:
- Ngươi nhớ ta không?
Sau đó hắn cũng lấy một con rối gỗ ra điều khiển, Dương Tử tức giận hỏi:
- Ngươi là Chi Khu?
Hắc không trả lời, hắn liền có mặt tại sau lưng Dương Tử mà đấm một cú thẳng đến lưng của Dương Tử. Cú đấm lấy như lực đấy của một quả tên lửa, nó gây ra chấn động xung quanh và khiến Dương Tử bay đi khá xa. Lúc ấy Dương Tử mới tức giận bay trở lại, vừa bay hắn vừa gào lớn:
- Ngươi làm ta khá mệt đấy.
Nói xong hắn đang định khởi lên Cổ Luân để chữa trị nhưng lại không được. Dương Tử bấy giờ mới nhớ ra cú đấm lúc nãy đã hoàn toàn phong bế mấy huyệt đạo dùng để điều khiển Cổ Luân. Với đống vết thường ấy Dương Tử khó nhọc đứng dậy, Dương Tử liền gào lên:
- Vậy thì ta chơi tay không!
Sau đó Dương Tử lao đến định vung một cú đấm về phía Hắc. Nhưng Đạo Cổ đột nhiên xuất hiện kéo Dương Tử đi, cũng không quên tạo kết giới cho Hư Không Giới và Phản Hoan Giới. Vừa vác Dương Tử đi được một đoạn thì tu vi của Dương Tử cũng bị phong bế. Hắn tức giận đến mức ngất đi, đến mấy ngày sau khi Dương Tử tỉnh dậy. Đạo Cổ nhẹ nhàng đi vào hỏi hắn:
- Còn chỗ nào đau không?
Dương Tử lắc đầu, rồi hỏi:
- Sao đến cả Thần Thể ta cũng bị phong bế vậy cơ chứ?
Mọi chuyện đang ngày càng phức tạp hơn khiến Đạo Cổ cũng chỉ lắc đầu ngán ngẩm.