Sau khi nghe Đạo Cổ kể về Chi Khu, Nhẫn Dạ liền đứng dậy chuẩn bị đi thông báo cho mọi người thì bỗng nhiên một tia sáng vụt qua rồi chợp tắt trên bầu trời. Nhẫn Dạ khó hiểu hỏi:

- Lại thứ quái quỷ gì xuất hiện nữa vậy?

Vừa dứt câu từ phía xa một vụ nổ khiến một mảnh thiên địa sáng rực hiện ra. Nhẫn Dạ lập tức ấn vào nút khẩn cấp mà Chí Dũng đã nói. Dương Tử đang ngồi tu luyện lập tức xuất quan bay đến chính điện. Hắn gấp rút đẩy cửa vào mà nói lớn:

- Có chuyện gì uy hiếp đến thánh địa sao?

Tẫn Lãnh ngáp dài một tiếng rồi nói:

- Ta cũng chẳng biết ai thông báo nữa.

Nhẫn Dạ cũng những người còn lại cũng đẩy cửa đi vào, Thiên Tôn vừa đi vào vừa gào lên:

- Cái quái gì xảy ra vậy! Lão tử vẫn đang ngủ ngon mà!

Thiên Hà liền đấm thẳng vào đầu hắn rồi gào lên:

- Chí ít thì cũng đừng buồn ngủ khi có thứ gì đó vừa rơi xuống Hư Không Giới chứ!

Cổ thì dựa vào người Thông Tuệ mà liu diu ngủ, Nhẫn Dạ liền đập bàn rồi nói lớn:

- Mọi người tập trung nghe ta nói một chút đã, việc này rất quan trọng!

Cả chính điện đều im lặng lại, Nhẫn Dạ thở dài rồi nói:

- Trước tiên chúng ta vẫn cứ tạm gác chuyện có gì đó rơi xuống qua một bên đã! Đây là tiền bối Đạo Cổ!

Đạo Cổ cũng hiện ra chân thân, sau đó Nhẫn Dạ lại nói tiếp:

- Tiền bối là người đã tạo ra cả cái Hư Không Giới này và cũng là vị Võ Đế đầu tiên.

Sau đó hắn cùng Đạo Cổ kể khái quát lại một lần về Chi Khu và thảm kịch sắp sửa ập đến với cả Hư Không Giới này. Thiên Hà và Thiên Tôn đồng thanh gào lên:

- Mẹ nó! Sao lại thêm một cái lão gia hoả sống cả vạn năm đến nữa vậy!

Hoàng Tuyền liền hỏi Đạo Cổ:

- Vậy làm sao chúng ta có thể đánh lại hắn chứ? Đến cả tiền bối ngài đây mà cũng chỉ có thể miễn cưỡng phong ấn hắn, vậy chúng ta sao có thể chống lại hắn chứ?

Hằng Thiên cũng liền lên tiếng:

- Vậy tiền bối ngài đây có chủ ý gì có thế giúp chúng ta không?

Đạo Cổ cũng chỉ lắc đầu, hắn thở dài mà nói:

- Chính ta cũng không có cách nào cả…năm đó vì phong ấn hắn, chính ta cũng phải đốt cháy cả sinh mạng mới có thể phong ấn hắn lại…giờ có lẽ cũng chẳng còn cách nào nữa rồi.

Dương Tử cũng thở dài, hắn giờ đang rất mông lung, tương lai mờ mịt. Vừa đi một tên siêu cấp cường giả, ít cũng hơn hắn hai cái cảnh giới. Giờ lại đến một tên con khủng bố hớn ít cũng hơn hắn cả mấy cái cảnh giới nữa. Dương Tử liền thở dài rồi nói:

- Hư Không còn nơi nào cứu nổi chúng ta không?

Cơ Minh liền hét lên:

- Chính nó! Ta có cách rồi!

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn về phía của hắn, Bắc Phi đẩy cửa đi vào, theo sau đó là gia đình của Dương Tử. Cô nàng liền hỏi Cơ Minh:

- Đệ có minh sách gì sao?

Cơ Minh liền nói:

- Lúc trước khi ta đến Hư Không Giới này, ta đã từng bị kẹt trong một tiểu thế giới. Và có kẻ đã hủy đi cái tiểu thế với đấy, tuy chỉ là tiểu thế giới rất bé nhưng cái uy lực chết người lúc đấy ta chắc chắn không bao giờ quên!

Chí Dũng liền nói:

- Vậy nếu cho nó vào trong bom của ta hoặc chúng ta khiến nó nhiễu loạn hơn vậy có phải…

Mọi người đồng thành nói:

- Một thứ uy lực hủy diệt!

Cổ thì ngáp xong một tiếng mới nói:

- Ta chỉ nhìn thấy duy nhất một nhánh của Thời Gian Chi Hà! Và nó lại là kết cục chúng ta thua!

Lúc này cha mẹ của Dương Tử cũng đẩy cửa đi vào và nói:

- Vậy chỉ cần khiến nó bất ổn định hơn nữa là được phải không?

Sau đó hai người họ liền lấy ra hai mảnh cổ ngọc, Dương Thuần liền nói tiếp:

- Cái năm mà lão tổ tiên của Dương gia và Vân gia còn sống cũng đã gặp cái tình cảnh như vậy của Cơ Minh tiểu hữu, nhưng nó uy lực to lớn hơn rất nhiều!

Vân Yến nói tiếp:

- Sau hơn hai tháng trôi qua, thứ đó mới ngừng lại và rơi ra hai mảnh ngọc này, và từ đó hai gia tộc cũng phất lên nhanh chóng. Nhưng cũng rất nhiều lần bị phá hủy do thứ sức mạnh quỷ dị kia đem lại!

Cơ Minh và Chí Dũng đồng thanh hô lên:

- Máy gia tốc hạt!

Dương Tử khó hiểu liền quay sang hỏi Thông Tuệ:

- Thông Tuệ tỷ! Tỷ biết đó là gì không?

Thông Tuệ cũng lắc đầu và nói:

- Ta chưa từng nghe thấy nó bao giờ.

Đột nhiên Cơ Minh gào lên, mắt hắn rỉ ra máu, cho hắn thấy viễn cảnh khi họ thua Chi Khu. Nôn ra một ngụm máu lớn, hắn ho liên tục, Kiều Oanh vội vàng chạy đến đỡ hắn dậy. Dương Tử cũng đi đến rồi hỏi:

- Đệ vẫn ổn đấy chứ?

Cơ Minh khó nhọc nói:

- Chúng ta mà thua…khụ…khụ…thì máu nhuộm đỏ sơn hà, xác…khụ…khụ xác người chất thành núi huyết hà chảy không ngừng. Chính xác sẽ là một trận gió tanh mưa máu!

Sau đó cũng kiệt sức mà ngất đi, sau khi nghe xong câu nói đó của hắn, mọi người trong chính điện đều im lặng. Họ đều biết cơ hội rất mỏng manh, nhưng dường như họ đã không còn sợ hại nữa. Dương Tử liền hô lớn:

- Đã thành tựu võ đế thì phải dang rộng tay ra bảo vệ chúng sinh! Đã là đế thì không được chùn bước!

Ở bên ngoài Hư Không đang có một vết rách mở ra, một con mắt nhìn từ bên trong ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play