Thân thể Dương Tử rơi vào vết nứt nối đến Phản Hoan Giới, hắn đã vô lực mà để mặc thân thể rơi xuống Phản Hoan Giới. Hắn vị hấp thụ tư chất cùng với tẩy kinh phát tủy, thay thế cả huyết mạch. Vì quá sức mà đã không chịu được mà bất tỉnh, lúc này ở Phản Hoan Giới. Nhóm của Nhẫn Dạ đã ở đây được hai năm, Chí Dũng vừa đi làm về hắn mang đồ vào nhà nói lớn:

- Sư phụ! Đừng nghiên cứu trận pháp nữa! Con đem đồ về rồi này!

Hằng Thiên cũng đi ra khỏi phòng, lão vươn vai rồi thở dài, lão nói:

- Bao giờ mới chờ được Dương Tử về đây.

Ngay lúc vừa nói xong câu thì cửa phòng Cơ Minh bị nổ tung. Chỉ thấy trong phòng lúc này hiện ra sau lớp khói bụi, là hình ảnh Cơ Minh đang mất không chế. Từ mắt hắn nổi ra từng đoạn lôi điện, nó bắn loạn khắp phòng. Một tia lôi điện bắn đến thẳng vào túi đồ của Chí Dũng, Cơ Minh lúc này đang gào lên đau đớn. Nhẫn Dạ từ mái nhà bay xuống, hắn gào lên:

- Thần thông nhãn thuật!

Sau một lúc lôi điện đã dần dần thu lại, Cơ Minh từ từ đừng dậy. Hắn nhanh chóng sửa soạn đồ đạc mà nói với mọi người:

- Thu dọn đồ đạc thôi! Dương huynh sắp lao xuống đây rồi!

Cả ba người kia liên đồng thanh gào lên:

- Có thật không?

Cơ Minh dừng hành động lại, hắn hỏi ba người kia:

- Các vị nhìn trước được tương lai không?

Cả ba lắc đâu, thấy Cơ Minh nghiêm túc hơn mọi khi nên họ cũng đã nhanh chóng mà thu dọn đồ đạc. Rời khỏi thành lúc còn nhá nhem tối, họ bay hết sức đến một vùng toàn cát. Lúc này từ trên trời xuất hiện đến một tia sáng, nó lao từ trên trời xuống. Hằng Thiên đã cảm nhận được uy áp từ huyết mạch, lão liền hỏi:

- Kẻ nào mà điên vậy chứ? Đề thăng thần thể còn thay đổi cả huyết mạch ở cái tình cảnh chớ trêu này chứ?

Cơ Minh liền đáp:

- Còn ai được chứ! Sát Phát Chi Tông, Tông Chủ Dương Vô Cực!

Bấy giờ Dương Tử trực tiếp lao xuống mặt đất, hắn đã khiến cát lún thành một cái hố không lồ. Đến đám người Cơ Minh còn bị kéo xuống chung, lúc này Dương Tử đã đứng dậy. Hắn từ từ bay lên rồi biến mất ngay lập tức, Cơ Minh liền gào lên:

- Dương huynh! Bọn ta ở đây!

Nhưng đã chậm hơn một chút, hắn đã bay đi mất lúc này mọi người đã ra khỏi cái hố. Chí Dũng liền xuy nghĩ một hồi mà nói:

- Khả năng thằng bé đã bị mù đã thế nó vì một số lý do nào đó đã bị điếc luôn rồi! Cái động tác bay đi không dứt khoát ấy là điều mà Dương Tử chưa từng làm.

Hệ thống của Cơ Minh liền gửi thông báo cho hắn:

- Kí chủ nhặt được mảnh vỡ không, khí tức hỗ độn x1

Hắn nhận được nhưng thứ này do lúc nãy đã vô tình cầm nắm cát. Nhẫn Dạ liền lên tiếng nói với mọi người:

- Vậy thì đi tìm Đỉnh Kim Sơn thôi! Nói thằng bé đã từng ở, có lẽ nó đến nơi đó để hồi phục.

Hằng Thiên cũng gật đầu mà nói:

- Phải mau chóng đi đến đó, chẳng may nó lại bay đi lần nữa thì ta cũng hết hi vọng.

Xong bốn người cũng biến thành tia sáng mà bay đi, Dương Tử lúc này đúng như Nhẫn Dạ nghĩ. Hắn đã trở lại Đỉnh Kim Sơn để hồi phục vết thương, hắn tự nghĩ:

- Cũng con mẹ nó là quá đau đớn đi! Không ngờ nó có thể làm ta bất tỉnh! Thật sự bản thân ta kia đã để dành thứ này cho ta mà không dùng sao? Nếu hắn tự dùng thì sẽ một bước hoá rồng mà, sao lại không dùng nhỉ?

Ở ngoài không gian lưu đày, Thiên Hồ Đế và Tula Đế đã được Ma Thần hồi phục. Hắn gào lên, quát lũ người Âm Tà:

- Ta đã phí sức cho các ngươi sức mạnh, vậy mà cớ sao các ngươi sáu người lại thua một tên như hắn chứ?

Âm Tà liền quỳ xuống đáp lời hắn ta:

- Bẩm chủ nhân! Tên đó đã thức tỉnh được Hỗn Độn Thánh Thể, thậm chí có cả Thần cấp thượng phẩm binh khí nên chúng thuộc hạ cũng không bì nổi với hắn!

Tên kia liền tức giận đẩy đám người Âm Tà ra ngoài, hắn thầm nghĩ:

- Kẻ này có vận mệnh chí tôn, không thể để hắn sông thêm một giây một khắc nào được!

Lúc này Dương Tử đã đến giai đoạn đau đớn nhất khi đề thăng thánh thể lên thần thể. Mắt hắn cũng đã trực tiếp bị mù đi vì lượng sức mạnh quá lớn, đến cả tay cũng đã bị điếc mà không nghe thấy gì. Bây giờ mỗi một giây trôi qua, sự đau đớn lại như tăng thêm trong cơ thể Dương Tử. Hắn cắn răng chịu đựng, hắn gào lên:

- Ta không thể phụ sự kì vọng của họ được, ta bắt buộc phải mạnh hơn! Vượt lên trên tất cả!

Nhóm của Nhẫn Dạ đã đến chân Kim Sơn, Chí Dũng thở dài mà nói:

- Lại leo núi nữa đấy à?

Hằng Thiên ngồi bệt xuống bậc thang mà nói:

- Không đi nữa, không đi nữa! Ta hết sức rồi! Tha cho cái thân già này đi!

Nhẫn Dạ liền gào lên:

- Leo núi thì sao chứ? Nơi đây mà bay thì chỉ có thể bị thiên đạo cắn trả, mà sư phụ nữa! Thân thể này của người còn chứ đây 40 tuổi thì gọi là già cái gì?

Cơ Minh cũng ngồi xuống mà nói:

- Không lên cũng chẳng sao, tản phát ra khí tức của chúng ta là được. Nếu huynh ấy bế quan xong chắc sẽ nhanh ra ngay!

Họ đã ngồi xuông và từ từ toả ra khí tức của mình, Dương Tử lúc này thì vẫn đang chống trọi lại từng cơn đau kéo đến. Hắn đã dần mất đi ý thức, nhưng vô tình hắn cảm nhận được khí tức của nhóm người Nhẫn Dạ mà lấy lại ý thức. Cứ thế hắn đã dần dần chịu đựng được qua từng cơn đau đến mức chết đi sống lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play