Tuyết Úc thấy mí mắt mình giật giật. Cậu không hiểu công chính lại bắt đầu khùng điên gì nữa rồi. Cậu đi gặp tiểu tình nhân của mình là chuyện bình thường mà?

Thế là Tuyết Úc hờ hững gõ "Ừ" một cái rồi tắt khung chat. Lại lướt xem vài tin tức vô bổ, khi cậu ngẩng đầu, bất thình lình rơi vào ánh mắt âm trầm của Tạ Thanh Vân.

Anh nhìn cậu chằm chằm, ngay cả đồ ăn trên bàn cũng chưa đụng. Tuyết Úc nhíu mày, thả điện thoại xuống ghế.

"Nhìn cái gì? Tôi cũng không phải đồ ăn."

Sắc mặt Tạ Thanh Vân trắng như giấy, đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cậu. Giọng nói lãnh đạm như mang gió mùa đông thổi đến.

"Mấy ngày nay cậu làm gì?"

Lời nói chất vấn hoàn toàn không giống lời nên nói với kim chủ. Tuyết Úc cắn môi, không cao hứng.

"Ngủ xong liền đi học, chứ làm gì nữa?"

Tạ Thanh Vân rũ mắt, ngữ điệu có chút kỳ lạ.

"Gần đây cậu và Hà Gia Lâm có vẻ thân quen. À, còn có vị khách thuê kia nữa."

"Không thân." - Tuyết Úc cảm thấy người này nói chuyện có hơi kỳ quái. Cậu liếc mắt cáu kỉnh. -"Mà thân quen hay không thì liên quan gì tới anh. Ăn nhanh lên, hông lẽ đợi tôi nhắc nữa hả?"

Bình thường, mỗi khi cậu lộ ra cảm xúc không kiên nhẫn như vậy, Tạ Thanh Vân đều sẽ cam chịu mà nghe lời. Nhưng lần này lại khác. Anh đặt đũa xuống, không truy vấn chuyện thân quen nữa mà thấp giọng:

"Tôi muốn xuất viện."

Cơn buồn ngủ của Tuyết Úc liền bị đánh bay. Vết thương do bị đâm của Tạ Thanh Vân dù không tổn hại nội tạng nhưng cũng mất nhiều máu, cần ít nhất nửa tháng nghỉ ngơi, sau đó còn phải kiểm tra thêm một lần nữa mới có thể xuất viện. Thế mà người này mới ăn cơm bệnh viện có mấy ngày mà đòi đi ra ngoài?

"Anh lại muốn cái gì?"

Tuyết Úc buông xuống ngữ điệu kiêu căng của tiểu thiếu gia. Cậu khó hiểu nhìn anh hỏi.

"Anh cũng đâu có việc gì gấp cần làm? Sao không nằm viện nghỉ ngơi đi?"

Thêm nữa, xuất viện rồi còn bị cậu khi dễ này nọ. Nằm viện vừa không cần nhìn thấy cậu, không bị cậu sai bảo tới lui, nói thế nào cũng lời ơi là lời. Tạ Thanh Vân nghĩ cái gì vậy??

Khoé môi Tạ Thanh Vân kéo thẳng. Anh nhàn nhạt trả lời.

"Thân thể tôi đã khoẻ."

Thật ra, lời này cũng không hẳn là sai. Thân thể Tạ Thanh Vân vốn khoẻ mạnh. Dù thời gian này ăn uống có sa sút, cũng không vận động nhiều, nhưng cơ bắp trên người anh vẫn thể hiện sự khoẻ mạnh cường tráng của thanh niên tuổi đôi mươi. Quần áo bệnh nhân mặc trên người cũng không khiến chàng trai lộ vẻ yếu ớt suy nhược. Trừ bỏ sắc mặt có hơi tái nhợt, trông Tạ Thanh Vân đúng là đủ điểm để xuất viện rồi.

Nhưng Tuyết úc vẫn không muốn mạo hiểm.

"Không được, anh thấy khoẻ không có nghĩa là anh khoẻ. Nếu nằm viện buồn chán, thì làm bài tập đi!"

Tạ Thanh Vân: "..."

Anh nói: "Bài tập không ở đây."

Tuyết Úc ngẩn người, sau đó liếm môi nói.

"Vậy cứ hai ba ngày tôi lại mang bài tập qua cho anh. Chán quá thì anh xem di động đi, nhắn tin cùng bạn học tán gẫu này nọ."

Nam nhân sắc mặt tái nhợt nghe thấy lời này, ngón tay anh khẽ co lại. Giọng nói có chút khàn khàn.

"...Cậu còn đến nữa?"

Nè huynh đài, trọng điểm của anh có hơi lệch đó.

Ghế ngồi ở bệnh viện có hơi không thoải mái, Tuyết Úc cựa quậy tìm một tư thế thoải mái hơn, ngoài miệng thờ ơ đáp ứng.

"Sẽ đến."

Tạ Thanh Vân không nói thêm gì nữa. Mây mù tăm tối vây quanh chàng trai tiêu tán đi ít nhiều. Anh lại một lần nữa cầm đũa ăn cơm. Tuyết Úc không biết người này vừa mới phát điên cái gì. Cậu cũng lười hỏi, anh ta chịu ăn cơm là được rồi. Thân thể là tiền vốn của cách mạng đó. Có thực mới vực được đạo nha.

Thường ngày buổi trưa Tuyết Úc đều phải nhắm mắt nghỉ ngơi đủ một tiếng. Hôm nay ăn trưa xong còn chưa kịp ngủ, cả người cậu liền lửng lơ trong cơn mê mang. Mí mắt nặng trĩu, cậu lại bắt đầu định đi tìm Chu công đánh cờ. Lúc này hệ thống lại nhảy ra, âm thanh máy móc chói tai sợ hãi.

[Nguy rồi nguy rồi!!!]

Tuyết Úc nghe thấy mấy chữ này liền biết chẳng có chuyện gì tốt xảy đến. Cậu cũng chưa từng thấy hệ thống trói định của mình phản ứng dữ dội vậy. Tim đập nhanh hơn, cậu căng thẳng hỏi.

"Sao vậy?"

Âm thanh của hệ thống lại vang lên: [Tui vừa mới đi coi điểm chán ghét của thụ chính. Cậu biết tui thấy gì không?!]

Tuyết Úc hai mắt sáng rỡ, có chút chờ mong mà hỏi lại: "Sao sao? Tăng rồi hả?"

[Một điểm cũng không!!!]

Hệ thống rít gào trong tuyệt vọng: [Giá trị chán ghét rớt xuống số âm luôn rồi!!! Thụ chính một chút cũng không! chán! ghét! cậu!!! Giời ơi tui là đang dẫn dắt nhân vật pháo hôi ác độc. Cậu là chất xúc tác cho tình yêu của nhân vật chính, đáng lẽ phải bị ghét đến chết chớ! Tại sao lại tẩy trắng vai ác rồi!?]

[Tui biết là cốt truyện của thế giới này nhiều chỗ lệch lạc. Nhưng mà đó giờ tổ xuyên nhanh đã giải quyết qua bao nhiêu là tình huống như vầy rồi, mà lần nào cũng thành công hết. Chưa từng có tiền lệ điểm chán ghét không những không tăng, mà còn rớt xuống số âm như cậu á!]

[Vai trò của Bùi Tuyết Úc trong nguyên tác không nhiều. Nếu theo đúng cốt truyện, thì khi công thụ chán ghét cậu không đủ 100 điểm, nhiệm vụ này coi như là thất bại rồi. Tui có nói trước với cậu rồi đó, cậu phải hoàn thành đủ 10 thế giới mới có thể quay lại hiện thực. Giờ mới thế giới đầu đã tan nát như vầy rồi thì sau này phải làm sao đây?????]

Hệ thống một hơi thống thiết trình bày, với ý đồ giúp ký chủ của mình biết được sự tình hiện tại có bao nhiêu là cấp bách. Thế nhưng trọng điểm quan tâm của ký chủ nhà nó lại rơi xa vạn dặm.

Tuyết Úc nhấp môi, buồn bã.

"Ý cậu là tui vô dụng hả?"

Thiếu niên xinh đẹp, lông mi dày cong, khi hạ mắt liền lộ ra cảm giác ủy khuất đáng thương vô cùng, khiến cho người nhìn vào chỉ muốn ôm cậu vào lòng dỗ dành, hái trăng hái sao trên trời cho cậu.

[...........]

[....Không có.]

Hệ thống yếu ớt phản bác. Nó mơ hồ hiểu ra, vì sao mà cốt truyện tanh bành ra nông nỗi này rồi.

Có người, trời sinh vẻ ngoài khiến người khác không chán ghét nỗi, tựa như hồ ly kiều mị câu hồn trong sách cổ, chỉ cần một cái nhìn cũng rút cạn linh hồn kẻ khác.

Tuyết Úc nhấp môi hồi tưởng, cố gắng suy nghĩ thật cẩn thận.

"Nhưng mà tui không có OOC. Cốt truyện nào tui cũng hoàn thành hết, tại sao lại âm điểm được?"

Hệ thống quỷ dị trầm mặc chốc lát rồi rầm rì trả lời.

[Không biết, có thể là do bug đi.]

[Phần diễn của Bùi Tuyết Úc không còn nhiều. Điểm chán ghét của thụ chính chỉ có thể tăng được đến vậy thôi. Cục xuyên nhanh đặt ra quy chuẩn hoàn thành thế giới là: hoặc là nâng điểm chán ghét của công thụ chính đạt 100 điểm, hoặc là một trong hai người được 100. Chỉ cần đạt một trong hai là coi như hoàn thành thế giới.]

[Số lần hoàn thành thế giới càng nhiều, số thế giới cần thực hiện nhiệm vụ cũng có thể giảm xuống, không cần 10 thế giới cũng có thể trở về hiện thực. Ngược lại, nếu số lần hoàn thành càng ít, qua cả 10 thế giới mà vẫn chưa đạt được yêu cầu, thì ký chủ sẽ bị đẩy đến nhiều thế giới mới nữa, cho đến khi nào đạt đủ điểm mới được.]

[Thế giới này, cậu chỉ còn cách đẩy điểm chán ghét của công chính đến 100 thôi. Vậy nên kế tiếp cậu tập trung vào công chính đi, tập trung nâng điểm chán ghét của hắn là được. Thôi thì thế giới đầu, không cần phải hoàn hảo đâu.]

Không biết là hệ thống đang an ủi Tuyết Úc hay an ủi chính mình nữa.

Tuyết Úc nghi hoặc: "Vậy, không cần quan tâm đến Tạ Thanh Vân nữa hả?"

[Đúng rồi, giờ không đủ thời gian để tăng điểm chán ghét ở chỗ thụ chính nữa. Trừ khi cậu giết người phóng hoả gì đó, chứ không thì không thể nào khiến điểm chán ghét tăng mạnh trong thời gian còn lại đâu.]

Tuyết Úc nhìn sang nam nhân lãnh đạm ngồi ở trên giường bệnh.

"Vậy, bây giờ tôi chia tay Tạ Thanh Vân luôn được không?"

[Không được, chỉ là thay đổi đối tượng thôi. Cậu vẫn phải tuân theo thiết lập của nguyên chủ và logic hành vi của cậu ta. Đó giờ ở chung với Tạ Thanh Vân ra sao, bây giờ cậu vẫn phải duy trì như vậy, không được để anh ta nhìn ra manh mối gì. Hồi nãy cậu nói là cứ cách hai ba ngày lại đến, nhất định phải đến.]

Tuyết Úc đang âm mưu lười biếng bất thành: "...Ờ."

Sau khi đối thoại cùng hệ thống xong, biết rằng mình không cần phải ở đây cày điểm chán ghét nữa, Tuyết Úc uể oải đứng dậy sửa sang quần áo và lên tiếng.

"Tự nhiên tôi nhớ ra, bài tập cũng không phải ngày mai cần liền. Giờ tôi về trước, mấy ngày nữa tôi mang bài tập trên trường qua cho anh, tiện thể lấy luôn."

Nói xong, cũng không chờ Tạ Thanh Vân trả lời, cậu liền quay lưng rời đi.

*

Bước ra khỏi bệnh viện, chào đón cậu là gió rét căm căm. Đáy mắt bốc lên sương mù, hai tay cậu bị cái lạnh thấm vào nhẹ nhàng run rẩy. Cậu cúi đầu muốn gọi xe. Một bóng đen phủ xuống, Tuyết Úc ngơ ngác ngẩng đầu.

Người đàn ông cao lớn đĩnh bạc đứng đó. Thân người hắn ta cao hơn cậu đến nửa cái đầu. Phó Dương nhíu mày, sờ lỗ tai lạnh lẽo của cậu.

"Lạnh lắm sao?"

Tuyết Úc nghiêng đầu tránh đi, môi đóng mở, cậu hỏi.

"Anh đến thăm Tạ Thanh Vân hở?"

Mặt Phó Dương đen lại, một biểu tình như ăn phải ruồi.

"Thăm thằng đó làm gì?"

Tuyết Úc cúi đầu gọi xe, bớt chút thời giờ hỏi han hắn.

"Vậy anh tới làm gì?"

"Muốn tới thì tới." - Giọng Phó Dương rất nhỏ, hắn vươn tay truyền nhiệt cho hai bàn tay lạnh giá của Tuyết Úc. -"Tôi sợ mình không tới, em lại mang thằng đàn ông nào đó về."

Tuyết Úc: ".....???"

Anh ta lại phát điên gì vậy?

Phó Dương nói sang chuyện khác: "Gọi được xe chưa?"

Tuyết Úc cũng mơ hồ bị lái theo: "Được rồi, còn cách 200m nữa."

Phó Dương tuỳ ý ừ một tiếng, vẫn tự nhiên mà bọc lấy hai tay cậu giữ ấm. Nhiệt độ cơ thể hắn vốn cao, bàn tay cũng ấm áp đến lạ. Hơn nữa hắn cũng to cao, đứng ở đó có thể che đi gió lạnh thổi đến. Tuyết Úc do dự một chốc rồi đứng lại gần hơn chiếc máy sưởi khổng lồ này. Hành động tự cho là không bị phát hiện của cậu lại khiến người đàn ông tê rần trong nháy mắt. Hai vành tai nóng bỏng đỏ ửng.

Hắn cúi đầu nhìn người đang kề cận lồng ngực. Đáng yêu tựa như một chú mèo con.

Xe đến thật nhanh, Tuyết Úc trèo vào ghế sau, nhìn sang Phó Dương ngồi cạnh.

Người này thật nhàn rỗi. Hắn chạy thật xa qua đây, không vào thăm Tạ Thanh Vân mà chỉ đứng chờ xe cùng cậu rồi đi về.

Là ăn no rửng mỡ hả?

Phó Dương như không nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của cậu, bình tĩnh đóng cửa xe.

*

Đường trở về đông đúc. Đằng trước dường như xảy ra tai nạn gì đó, một hàng dài xe đều kẹt cứng giữa thời tiết uể oải lạnh giá, tới cũng không được mà lùi cũng không xong.

Tài xế là người nóng tính, hùng hổ chửi ầm vài câu.

"Xui muốn chết. Đúng là đi ra đường không xem ngày!"

Gã tính quay đầu tám chuyện cùng hành khách ở ghế sau. Thế nhưng vừa nhìn vào kính chiếu hậu liền bị ánh nhìn sắc nhọn hung ác của Phó Dương doạ sợ.

Phó Dương lớn lên tuấn tú, thế nhưng từ vẻ ngoài lịch lãm đó lại toát lên sự áp bách xâm lược. Chỉ cần liếc nhìn một cái liền khiến vị tài xế sợ hãi, cảm thấy như mạng nhỏ của mình đang bị hăm doạ. Phó Dương lại không để tâm đến suy nghĩ của tài xế. Hắn dựa lưng ghế, ánh mắt rơi xuống người ngồi cạnh. Tuyết Úc chống cằm, hai mắt lim dim mơ màng. Gương mặt xinh đẹp mông lung rơi vào cơn buồn ngủ nặng nề.

Không biết từ khi nào, Phó Dương dễ dàng hiểu được cảm xúc của Tuyết Úc chỉ với một cái liếc mắt. Hắn muốn ôm cậu để cậu ngủ trên đùi mình, nhưng hẳn rồi, chắc chắn cậu sẽ không đồng ý. Vậy nên hắn chần chừ mở miệng, trong lòng cũng không mang hy vọng gì: "Muốn gối đầu ngủ không?"

"Gối...đầu ngủ?"

Tiểu thiếu gia nói chuyện có chút hàm hồ. Đầu nhỏ gật gà gật gù, trông đặc biệt ngoan, đặc biệt đáng yêu. Trái tim trong ngực Phó Dương run rẩy.

"Đúng vậy, đường còn kẹt lâu lắm." - Hắn kiềm chế khát vọng ôm lấy cậu. Hầu kết hơi lăn, hắn nói. -"Nếu em buồn ngủ đến vậy, hay là nằm xuống nghỉ ngơi chốc đi. Đến nơi tôi sẽ gọi."

Tuyết Úc nghe vậy trầm mặc một lát. Cả hai không nói chuyện. Phó Dương mỏi mòn chờ đợi, hy vọng dần chìm vào đáy cốc. Hắn cho rằng cậu muốn từ chối, thì liền thấy thiếu niên xinh đẹp dịch lại gần. Cậu chậm rì rì bò lại, khuôn mặt nhỏ đặt trên đùi hắn.

Tiểu thiếu gia luôn được nuông chiều, cho nên cậu cảm thấy việc này chẳng có gì là không ổn cả. Gương mặt xinh đẹp thoải mái gối lên đùi người đàn ông, tự tìm một tư thế thoải mái mà nhắm mắt.

Tuyết Úc tự hào nhất chính là khả năng ngủ thần tốc của mình, dù cho xung quanh ô tô bóp còi ầm ĩ, cậu vẫn nhanh chóng chìm vào mộng đẹp. Chỉ sau vài phút, hô hấp Tuyết Úc liền trở nên đều đều.

Phó Dương sợ rằng lái xe không ổn định sẽ khiến cậu trượt xuống, nên tay hắn vẫn luôn đặt ở bên eo cậu. Cái eo gầy như vậy, nhưng khi sờ lên xúc cảm lại tốt vô cùng. Da thịt mềm mại tinh tế, chỉ cần chạm vào một lần, liền luyến tiếc buông tay.

Trái tim hắn không ngừng gõ trống, hắn cảm thấy cả người tay chân đều mềm nhũn. Bằng ý chí cường đại, hắn biến thành người gỗ ngồi cứng đơ trên ghế. Trừ bỏ bàn tay đang giữ bên eo cậu, hắn thật sự không dám đụng vào chỗ nào.

Hắn vốn cũng không có ý định làm gì cả. Thế nhưng trong không gian kín của xe, mùi hương ngọt ngài quái lạ đó cứ vờn quanh khiến hắn vô thức nhìn xuống. Tầm mắt rơi vào đôi môi hồng nhuận đầy đặn của cậu. Thật thơm.

So với bọn hắn, môi Tuyết Úc đẹp cực kỳ.

Hô hấp rối loạn, tim hắn đập càng lúc càng nhanh. Phó Dương tự hỏi, nếu ngậm lấy cánh môi đỏ bừng kia, chậm rãi cắn một ngụm, thì sẽ có cảm giác thế nào.

Hắn vốn cho rằng bàn tay Tuyết Úc là nơi mềm mại nhất, không ngờ, có nơi càng mềm hơn. Trong đầu Phó Dương "Ong" một tiếng. Một vừa hai phải - hắn định bụng như thế, nhưng khi nảy ra ý nghĩ đó, hắn cảm thấy không thể khống chế chính mình nữa.

Người đang ngủ mơ không chịu nổi giày vò, cậu ngọ nguậy có chút không thoải mái. Sắc mặt thiếu niên khổ sở, đôi môi đáng thương mở ra. Phó Dương nâng người trong lồng ngực, hung hăng mút lấy cánh môi mềm. Cả người Tuyết Úc run rẩy, đầu ngón tay đặt trên ngực nam nhân co lại.

Trong xe chật hẹp, tiếng nước dinh dính va chạm khe khẽ vang lên, còn có loáng thoáng âm mũi nức nở.

Tuyết Úc xụi lơ nằm trong lòng người đàn ông. Môi châu sưng to mềm ướt. Bàn tay to lớn thon dài nâng cằm cậu lên, tiếp tục đòi hỏi. Hô hấp thiếu thốn khiến đại não thiếu oxy. Cuối cùng, không biết là do nhiệt độ nóng bóng của lồng ngực hắn, hay do bị thiếu hô hấp đến nghẹn tỉnh, Tuyết Úc mới thở hồng hộc mở mắt. Đôi mắt mơ màng long lanh đẫm chút sương mờ. Cậu đưa tay chạm môi, đụng tới một tay ướt át.

Mí mắt nhấc lên, Tuyết Úc nhìn Phó Dương trước mặt. Giọng nói tràn đầy tức giận.

"Anh có bệnh hả?"

Lời editor: Á hôn rồi hôn rồi =))))))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play