Chương 954

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này anh cả tôi lại giúp tôi. Như vậy, nhà họ Hoàng chắc chắn sẽ không đồng ý hôn sự này, chỉ là sợ rằng nhà họ Trần cũng sẽ không dễ dàng cho tôi quay về, đám lão già đó vốn không muốn tiếp nhận tôi. Tôi cũng không còn là cậu chủ nhà họ Trần, Dục Thần, chuyện ở thành phố Hoà, tôi không giúp được anh rồi”.

Lý Dục Thần cười nói: “Chuyện ở thành phố Hoà không cần anh lo lắng, còn có mười mấy ngày nữa là kết thúc rồi. Bất kể anh có phải là cậu chủ nhà họ Trần hay không, anh cũng là bạn của tôi”.

Trần Văn Học ngẩn người, sau đó soạt một cái vẻ u ám trên mặt biến mất, cười rạng rỡ: “Được, có câu nói này của anh, việc gì cũng đáng! Cậu chủ hào môn này, không làm thì thôi! Ha ha ha…”

Lý Dục Thần cũng cười ha ha theo.

Cười xong, Lý Dục Thần nói: “Anh là cậu chủ nhà họ Trần, không ai thay đổi được sự thực này, anh có về nhà họ Trần hay không, không phải được quyết định bởi họ có chấp nhận anh hay không, mà bởi anh có muốn về hay không”.

Trần Văn Học xua tay: “Dục Thần, tôi biết bản lĩnh của anh, nhưng tôi không muốn gây xung đột với nhà người họ Trần. Tuy bố tôi vạn lần không đúng, nhưng vẫn rất tốt với tôi. Hơn nữa, tôi cũng không h@m muốn gia đình này”.

Lý Dục Thần nói: “Anh về hay không cũng không sao, anh quyết định là được, nhưng Trần Chí Hổ này bày kế hại anh, chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Anh là anh em tốt của tôi, món nợ này, tôi nhất định phải tính giúp anh”.

Trong mắt Trần Văn Học lóe lên hào quang, lại mang chút lo lắng, nói: “Hay là thôi, lần này tốt xấu gì anh ta cũng giúp tôi, nếu không tôi còn không biết từ chối hôn sự nhà họ Hoàng thế nào”.

“Việc nào ra việc đấy, nếu anh muốn cảm ơn anh ta, đợi chúng ta tính sổ trước rồi cảm ơn”, Lý Dục Thần kiên quyết nói.

Trần Văn Học trầm mặc một lát, cũng không cố nữa.

Lý Dục Thần quay đầu nhìn sang Phan Nhạc Thanh, nói: “Gọi điện cho Trần Chí Hổ, bảo anh ta đến. Còn nói thế nào thì tùy ông, nói dối cũng được, nói thật cũng được, tóm lại, Trần Chí Hổ đến đây là ông hoàn thành nhiệm vụ. Nếu Trần Chí Hổ không đến, thì ông xong đời”.

Phan Nhạc Thanh vội gật đầu, lấy điện thoại ra gọi cho Trần Chí Hổ.

Sau khi điện thoại kết nối, nói mấy câu, Phan Nhạc Thanh liền tắt máy, nói: “Hai vị, Trần Chí Hổ đang trên đường đến đây, nhưng cậu Trần, bố cậu cũng đến”.

“Cái gì?”, Trần Văn Học kinh ngạc: “Bố tôi đến làm gì?”

“Không chỉ bố cậu, người nhà họ Hoàng cũng đến”, Phan Nhạc Thanh bổ sung nói.

Nghe nói bố Trần Định Bang đến, trong lòng Trần Văn Học hơi căng thẳng.

Trần Định Bang là gia chủ của nhà họ Trần, trước nay nổi tiếng trị gia nghiêm khắc. Tuy bắt nguồn chuyện hôm nay là anh cả Trần Chí Hổ bày ra hại anh ta, nhưng cũng là Trần Văn Học tự chui vào rọ, mới rơi vào tình cảnh này, còn khiến Hoàng Giai Huệ tức giận bỏ đi.

Trần Định Bang rất coi trọng quan hệ hai nhà Trần Hoàng, nếu không phải vì mẹ của Trần Văn Học, thì mối hôn sự này nhìn thế nào cũng là chuyện tốt.

Lý Dục Thần nhìn ra sự bất an trong lòng Trần Văn Học, nhưng anh không tiện nói gì, đây là chuyện nhà của nhà họ Trần, anh không tiện xen vào, cửa ải này, vẫn cần Trần Văn Học tự vượt qua.

Nhưng hôm nay có anh ở đây, ít nhất không ai có thể ức hiếp Trần Văn Học, kể cả Trần Định Bang cũng không được.

Trần Định Bang đã đến.

Gia chủ của nhà họ Trần có dáng người cao lớn, bước đi oai phong hùng hổ, khuôn mặt vuông chữ điền, đôi lông mày rậm, cả người uy nghiêm khác hoàn toàn với Trần Văn Học nho nhã.

Phía sau Trần Định Bang là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, cũng có khuôn mặt vuông chữ điền, có vài phần giống Trần Định Bang.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play