Chương 817

Chấp sự Khách Đường nói: “Thiên sư, sợ rằng cậu không gặp được, một là thiên sư không phải ai cũng có thể gặp được, hai là ông ấy đang bế quan, cũng không thể gặp khách. Thế này đi, chuyện của cậu, tôi đi bẩm báo một tiếng, xem giám viện có thể gặp cậu không, không biết sư huynh phải xưng hô thế nào?”

Lý Dục Thần gật đầu nói: “Tôi là Lý Dục Thần, phiền đạo trưởng rồi”.

Chấp sự Khách Đường đi khỏi, một lát sau đã quay lại, sắc mặt hơi nghiêm trọng, ánh mắt nhìn Lý Dục Thần cũng khác, nói một câu: “Cậu đi theo tôi”.

Ông ta đưa Lý Dục Thần đến phủ đệ riêng của thiên sư.

Lúc đi qua điện Thiên Sư, Lý Dục Thần nhìn thấy trên tường mặt bên trong điện treo một thanh kiếm gỗ đào, trông giống y hệt thanh kiếm mà mình mang theo. Chỉ là dùng thần thức cảm ứng, không hề có linh tính của pháp khí.

Lý Dục Thần lập tức hiểu ra.

Phủ Thiên Sư làm mất kiếm Thiên Sư, còn là đồ đệ bị đuổi trộm mất, truyền ra ngoài rất mất mặt, cho nên làm một thanh kiếm giả giống y hệt. Nhưng dù sao kiếm giả cũng là đồ giả, không có tác dụng thật, rất dễ bị lộ, bèn dứt khoát không sử dụng. Treo trong điện Thiên Sư, cũng coi là danh chính ngôn thuận.

Chấp sự đưa Lý Dục Thần vào trong.

Đã có mấy lão đạo sĩ ngồi trong phòng, một vị chính giữa khuôn mặt quắc thước, có vài phần tiên phong đạo cốt, chỉ là vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Chấp sự hành lễ với các lão đạo sĩ nói: “Tôi đưa Lý Dục Thần đến rồi”.

Sau đó lui ra ngoài.

Lý Dục Thần thấy hơi kỳ lạ, đạo tiếp khách của phủ Thiên Sư là vậy sao? Vừa không giới thiệu cho anh những người ngồi đây là ai, cũng không mời anh ngồi, cứ vậy thản nhiên đứng chính giữa, một đám lão sĩ ngồi trước mặt, giống như cư sĩ đến tham gia sát hạch thụ lục.

“Cậu chính là Lý Dục Thần?”, lão đạo sĩ trong đó quát hỏi, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.

Lý Dục Thần cau mày, không vui nói: “Tôi là Lý Dục Thần, ông là ai?”

“Hừ! Ma đầu to gan, lại xông vào phủ Thiên Sư, thực sự coi Chính Nhất không ai có thể hàng phục được cậu sao?”

Một lão đạo khác chỉ vào hình ảnh thiên sư trên Trung Đường.

“Thấy cậu còn trẻ, ông trời có đức hiếu sinh, cậu quỳ xuống trước thiên sự tọa hối lỗi, tự hủy ma công, thì tha cho cậu một mạng. Nếu không, sẽ cho cậu nếm thử mùi vị ngũ lôi tấn công!”

Lý Dục Thần nghe mà khó hiểu.

Tôi đến đưa kiếm cho ông, các ông lại bắt tôi quỳ trước mặt thiên sư hối lỗi, còn muốn lấy sấm sét tấn công tôi. Thì ra tôi không phải đến đưa kiếm, mà là bị coi thường hả!

“Ha ha!”, Lý Dục Thần cười lạnh lùng một tiếng: “Kể cả thiên sư ở đây, cũng không dám ăn nói với tôi như vậy!”

“Cuồng đồ ngu dốt!”, một đạo sĩ tức giận quát: “Nơi này là phủ Thiên Sư, thiên sư thống lĩnh đạo môn thiên hạ, trừ ma bảo vệ đạo, cả thiên hạ đều tôn kính. Ngoại trừ sứ giả Thiên Đô, tiên nhân Côn Luân, cho dù nguyên thủ một nước, cũng vô cùng tôn kính thiên sư, cậu là cái thá gì, dám ăn nói như vậy!”

“Tôi là đệ tử Thiên Đô, cũng chính là tiên nhân Côn Luân mà ông nói”, Lý Dục Thần hiên ngang đứng ở đó nói.

“Ha ha ha…”

Một đám lão đạo sĩ cùng cười lớn.

“Tà ma ngoại đạo, lại dám tự xưng thượng tiên Thiên Đô! Nhóc con, cậu có biết tạo khẩu nghiệp trước mặt Thiên Sư thì phải chịu trừng phạt không!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play