Chương 71

Đi vòng qua tường chắn là một cái sảnh nhỏ, đi xuyên qua hành lang ở bên hông sảnh nhỏ mới nhìn thấy một cánh cửa.

Cửa mở ra, bên trong là một cái sảnh lớn.

Nhưng cảnh tượng câu lạc bộ tư nhân xa hoa trong tưởng tượng cũng không xuất hiện, đây chỉ là một tầng lầu thô còn chưa sửa sang lắp đặt.

Trong sảnh lớn để mấy chục quầy hàng như hội triển lãm bán hàng, có lớn có nhỏ, còn có bàn uống trà, ghế mây, một nhóm mấy người ngồi cùng nhau uống trà, có người trải vải dưới đất ngồi trên đó, đồ đặt bừa ở một bên.

Cũng có không ít người đi loanh quanh khắp nơi trong sảnh lớn, thấy đồ mình thích thì dừng lại hỏi giá.

Mã Sơn bĩu môi nói: “Đây không phải là chợ đêm vỉa hè à?”

Châu Na cười nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, nhưng cậu đừng coi thường chỗ này, có lúc một đêm bán được mấy chục triệu cũng không phải chuyện mới mẻ gì đâu”.

Mã Sơn tặc lưỡi hít hà: “Nhiều thế á? Chỉ cần trục lợi thôi đã đủ phát tài rồi!”

Nhưng Châu Na lại bảo: “Ngoài những buổi đấu giá đặc biệt, chú Minh chưa bao giờ trục lợi. Được rồi, các cậu tự vào trong xem đi, tôi không sành mấy vụ này lắm nên không đi cùng, khi nào muốn về thì gọi cho tôi”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói câu cảm ơn rồi đi vào sảnh giao dịch với Mã Sơn.

Họ đi dạo loanh quanh, tất nhiên mục tiêu chính là cược đá.

Ngoài ra còn có một số gian hàng bán đá phỉ thuý thô, trong đó có một gian khá lớn, chiếm trọn một góc trong sảnh, xung quanh có rất nhiều người đang xem đá.

Lý Dục Thần đi qua đó, mở thần thức quét qua từng khối đá một.

Thần thức của anh quét đến đâu, hoa văn trong khối đá đều hiện rõ trong đầu anh, kết cấu bên trong của khối đá là gì cũng biết rõ luôn.

Sau khi đi một vòng, anh đã xem xét tất cả mấy trăm khối đá to nhỏ tại đây mà vẫn không vừa ý một cái nào.

Không phải anh chê những khối đá này không có kết cấu tốt, mà do giá niêm yết thông thường quá cao, mấy viên đã tróc mảng xanh lục đều có giá khởi điểm từ mấy chục nghìn.

Lý Dục Thần không biết giá thị trường của phỉ thuý, dù bên trong có ngọc thật thì anh cũng không thể xác định nó có đáng giá hay không.

Mà với đa số các khối đá, anh không cần biết giá thị trường cũng đủ biết chắc rằng sẽ bị lỗ.

Ví dụ như có một khối đá nặng tầm mười cân đã tróc một mảng lớp ngoài, giá niêm yết ba trăm nghìn, nhưng thật ra nó chỉ tróc một mảng xanh lục nhỏ, chất ngọc thực chất bên trong không được sạch, chất đá thô mà còn bị nứt, còn chẳng đủ làm một tấm biển hiệu.

“Sao rồi, có vừa ý được cái nào chưa?”

Thấy Lý Dục Thần không đứng lại xem mà cứ đi thẳng qua các gian hàng bán đá, Mã Sơn hơi sốt ruột.

Anh lắc đầu: “Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao”.

Trên tầng sáu ở phía bên kia đại sảnh, Phùng Thiên Minh và Châu Na đang ngồi uống trà trong một văn phòng được bài trí sang trọng và trang nhã.

Trước mặt ông ta có một màn hình lớn, có thể nhìn thấy được hình ảnh ở mọi vị trí trong từng sảnh giao dịch từ trên đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play