Chương 472

Bây giờ Chu Lợi Quân ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, phải đề phòng bất cứ lúc nào.

Ngày hôm sau, Lý Dục Thần đi theo Phùng Thiên Minh đến thành phố Cô.

Bọn họ lái xe đến một nông trường phía đông thành phố Cô, người của nhà họ Thẩm đã chờ trước ở đó để đón bọn họ rồi.

Sau khi xác nhận thân phận, cũng không có ai nói nhiều, Phùng Thiên Minh và Lý Dục Thần liền leo lên xe nhà họ Thẩm.

Thành phố Cô không lớn nhưng rất đẹp, được mệnh danh là một viên minh châu bờ phía nam của hồ Chấn Trạch.

Chiếc xe lái qua nội thành thành phố Cô, đến khách sạn Nguyệt Lượng bên cạnh hồ Chấn Trạch.

Đây là một khách sạn bảy sao, được xây dựng theo lối kiến trúc mang đậm chất thành phố Cô, bởi vì rất giống mặt trăng mà được đặt tên như vậy.

Khách sạn này cũng là sản nghiệp của nhà họ Thẩm.

Lúc Phùng Thiên Minh đến, ông hai của nhà họ Thẩm – Thẩm Bỉnh Nguyên đã đứng sẵn ở cửa chính nghênh đón rồi.

“Ông hai Phùng!”, Thẩm Bỉnh Nguyên sải bước, chào hỏi từ xa.

“Ông Thẩm!”, Phùng Thiên Minh cũng bước nhanh về phía trước, bắt tay với Thẩm Bỉnh Nguyên.

Lý Dục Thần đi sau lưng Phùng Thiên Minh.

Phía sau Thẩm Bỉnh Nguyên cũng có một người đi theo.

Mà Lý Dục Thần cũng biết người này, chính là Thẩm Minh Xuân vừa mới đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.

Hai người nói chuyện xong, Thẩm Bỉnh Nguyên vẫy tay một cái, chỉ vào người phía sau ông ta, nói: “Ông hai Phùng, giới thiệu cho ông một vãn bối, cháu tôi, Thẩm Minh Xuân”.

Thẩm Minh Xuân tiến lên mấy bước, vươn tay ra gọi một tiếng: “Chào chú Minh!”

“Ồ, đây không phải cậu Thẩm sao, tôi biết, tôi biết! Con rể của ông cụ nhà họ Lâm, làm sao tôi có thể không biết được chứ!”

Phùng Thiên Minh không bắt tay, ông ta là nửa người giang hồ, coi trọng đạo nghĩa, vô cùng coi thường hành vi công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm lúc bọn họ gặp nguy nan của Thẩm Minh Xuân.

Đương nhiên, ông ta không bắt tay với Thẩm Minh Xuân cũng là tôn trọng Lý Dục Thần.

Thẩm Minh Xuân có chút xấu hổ, rút tay lại.

Nhưng mà ông ta cũng không nhìn thấy Lý Dục Thần, bởi vì Lý Dục Thần đứng sau lưng Phùng Thiên Minh nên ông ta nghĩ anh chỉ là vệ sĩ.

Mà người có thân phận như ông ta thì không thể để mắt đến một tên vệ sĩ được.

Thẩm Bỉnh Nguyên có chút không vui, nhưng mà ông ta cũng không thể hiện ra mặt, chỉ cười haha một tiếng nói: “Minh Xuân vốn đến thành phố Hòa để làm vài việc kinh doanh, gần đây bị một chút phong ba tác động nên mới tạm thời trở về, giúp tôi quản lý việc vặt. Hôm nay bảo nó đến đây mở mang tầm mắt một chút, ông hai Phùng phải quan tâm nhiều hơn đấy nhé!”

“Đơn giản, đơn giản. Tôi cũng có một người bạn trẻ tuổi muốn giới thiệu cho ông”.

Phùng Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người để lộ Lý Dục Thần.

“Đây là Lý Dục Thần, cậu Lý”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play