Chương 456

“Ai mà biết, chắc chắn là hào môn thế gia nào đó ở thủ đô đến giành thị trường phía nam rồi”.

Mũi của dân kinh doanh còn thính hơn cả mũi chó, bọn họ có thể ngửi thấy hướng gió từ trong sương mù.

Những người từng rời xa nhà họ Lâm sau khi nhà họ Viên thông báo phong sát đều quay trở về để hợp tác với họ.

Một chân đạp hai thuyền, luôn là sở trường của bọn họ từ trước tới nay.

Lâm Thượng Nghĩa tranh thủ cơ hội này, bảo Lâm Thu Thanh triệu tập một buổi họp mặt gia tộc.

Cũng thông báo, nếu không tham gia cuộc họp lần này thì sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ tất cả mọi lợi ích của nhà họ Lâm từ nay về sau.

Từ nay đoạn tuyệt quan hệ.

Vì thế, thân thích và người trong gia tộc họ Lâm lại như những con chó đói bỏ nhà đi đã lâu, phe phẩy đuôi quay trở về.

Lý Dục Thần lại xuất hiện trong cuộc họp gia tộc.

Lúc này đây, không một ai dám lên tiếng dị nghị.

Giết chết cha con Lâm Lai Phong cùng với vợ chồng Viên Quốc Thành, dùng thủ đoạn như chém đinh chặt sắt cứu lấy người nhà họ Lâm một mạng, từng đó thôi là đủ để anh cho bản thân mình một chỗ ngồi tít đằng trước, gần bài vị tổ tiên nhà họ Lâm trong từ đường.

Đương nhiên, Lý Dục Thần không yêu cầu như thế, nhà họ Lâm có cho anh cũng không ngồi.

Anh chỉ ngồi ở vị trí phía sau, dành riêng cho con cháu cùng với Lâm Mộng Đình, chờ cuộc họp lướt đến đoạn anh cần phải đứng lên phát biểu.

Trong cuộc họp của gia tộc, Lâm Thượng Nghĩa kể tóm tắt lại những chuyện đã xảy ra gần đây, nhất là chuyện gia đình Lâm Lai Phong.

Cũng đề nghị loại bỏ hai nhà Lâm Lai Phong và Lâm Lai Nghi ra khỏi gia phả.

Lần trước chỉ xóa tên của Lâm Lai Phong và Lâm Thiếu Hằng, lần này lại có thêm Lâm Lai Nghi và Lâm Thiếu Bình.

Người đã chết, lời đề nghị đó cũng không có ai phản đối.

Những người từng thân thiết với Lâm Lai Phong cũng giữ im lặng, biến thành người ngồi yên lắng nghe, hoặc chuyển hướng sang nịnh bợ Lâm Thu Thanh.

Với khốn cảnh mà nhà họ Lâm gặp phải thời gian gần đây, Lâm Thượng Nghĩa bày tỏ sự xin lỗi, cũng tạ tội trước mặt tổ tiên.

Sau đó mời gia chủ Lâm Thu Thanh lên bục.

Đầu tiên, ông ta tự phê bình bản thân mình, cũng bày tỏ mình là người chịu trách nhiệm lớn nhất cho tình trạng khó khăn mà nhà họ Lâm gặp phải, sau đó vẽ ra một tương lai đầy triển vọng sắp tới, nói rằng nhà họ Lâm chắc chắn sẽ vượt qua khó khăn lần này, đi lên đỉnh cao của thời đại.

Từ đường lặng ngắt như tờ, không có người nào vỗ tay.

Lời ông cụ nói, mọi người đều nể nang đôi phần, nhưng lời Lâm Thu Thanh nói thì không có ai phản ứng.

Không một ai tin tưởng lời ông ta nói, không ai tin tưởng nhà họ Lâm có thể bò lên lại cái đỉnh cao kia trong khi bị nhà họ Viên phong sát.

Có thể duy trì được, mỗi năm cho họ chút lợi nhuận thì cũng không tệ rồi.

Có người đứng ra nói: “Nơi này là từ đường, chúng ta đều là người một nhà, ông cũng đừng nói mấy lời sáo rỗng đó làm gì nữa. Nhà họ Lâm đang trong tình trạng thế nào, ông biết rõ hơn chúng tôi. Dù nhà họ Trần và tập đoàn Kinh Lý hợp tác với nhà họ Lâm thì cũng không thể thu hồi được một phần mười thị trường chúng tôi tổn thất”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play