Chương 359

Thua hai trăm triệu, nổi giận cũng là bình thường.

Phùng Thiên Minh mắng mấy câu, thấy Lý Dục Thần không phản ứng, lại cảm thấy không đúng.

“Cậu không sợ chết hả?”, ông ta giơ họng súng, đặt gần hơn một chút.

“Trong súng của chú Minh cũng không có đạn, tôi sợ cái gì”, Lý Dục Thần cười nói.

Phùng Thiên Minh ngẩn người, sau đó tức đến đập súng lên bàn.

“Vậy mà cậu cũng có thể nhìn ra?”, ông ta phàn nàn một câu: “Tôi không lắp đạn, không phải không muốn giết cậu, là tôi sợ tôi nổi giận, giết luôn bản thân tôi!”

“Ầy, cậu thực sự không sợ chết hả? Cho dù cậu không sợ tôi, cũng không sợ nhà họ Viên hả? Cậu rất đáng tiền đấy”, Phùng Thiên Minh bỗng bật cười: “Bây giờ tôi giao cậu cho bọn họ, có thể bù đắp một nửa tổn thất của tôi đấy”.

“Cũng chỉ là một nửa thôi”.

“Cho nên tôi không giao cậu ra mà”, Phùng Thiên Minh tức phừng phừng nói: “Nói đi, hôm nay cậu đến tìm tôi làm gì?”

“Tôi cần tìm một cây hoàng tinh ngàn năm, chữa bệnh cho một người”, Lý Dục Thần nói thẳng.

Khuôn mặt Phùng Thiên Minh run lên: “Cậu coi chỗ tôi là nhà kho hả? Thật đúng là, không có!”

“Không có loại ngàn năm, loại năm trăm năm cũng được”.

“Cậu biết hoàng tinh ngàn năm đáng giá bao nhiêu tiền không?”, Phùng Thiên Minh lắc đầu nói: “Gần bằng giá trị con người hiện giờ của cậu đấy! Cho dù là loại năm trăm năm, cũng phải mấy chục triệu. Quan trọng là muốn mua cũng không có hàng! Giờ này lấy đâu ra thứ mấy trăm năm?”

“Nói như vậy, chỗ ông không có ư?”

“Không có”.

Lý Dục Thần thở dài một hơi, có chút thất vọng.

Không có hoàng tinh, tuy cũng có hàng thay thế, nhưng công hiệu kém hơn rất nhiều.

Lâm Vân là một trong số người thân thiết nhất với anh ở nhà họ Lâm, hơn nữa vẫn luôn muốn theo anh học võ công, Lý Dục Thần cũng đã đồng ý, cũng coi gần như đồ đệ của anh.

Vả lại, nguyên nhân Lâm Vân bị thương nặng như vậy cũng có liên quan đến anh.

Lý Dục Thần không thể không cứu.

Thực sự không được, chỉ có thể mang lệnh Thiên Đô, đến tiên đạo tông môn gần đây tìm dược liệu.

“Liệu Đồng Khánh Đường có không?”, anh hỏi.

“Đồng Khánh Đường?”, Phùng Thiên Minh ngẩn người: “Ấy, bọn họ cũng có thể có thật đấy. Nhiều năm trước tôi đã nghe nói, Đồng Khánh Đường có ba vật báu trấn tiệm là nhân sâm ngàn năm, thủ ô ngàn năm, hoàng tinh ngàn năm. Chỉ là không biết có phải thật không. Có điều…”

“Có điều gì?”

“Đã là vật báu trấn tiệm của nhà người ta, tại sao người ta phải cho cậu?”

“Dùng tiền mua thì sao?”

“Ha, cậu có bao nhiêu tiền?”, Phùng Thiên Minh cười lạnh lùng: “Hơn nữa, nhà họ Hồ người ta thiếu tiền chắc? Nếu có thể mua bằng tiền, thì những thứ đó cũng không còn ở nhà họ Hồ từ lâu rồi”.

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Tôi biết rồi, nhưng tôi vẫn phải đi thử xem sao”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play