Chương 317

“Lúc người đó được vớt lên thì đã chết. Người còn lại sợ quá, liền trả lại biệt thự. Còn anh Hồ dưới giếng đã hấp thụ dương khí của người đã chết đó, linh hồn càng ngưng tụ. Điều này khiến tôi hiểu, dương khí có ích với anh Hồ hơn so với tinh hoa nhật nguyệt”.

“Nhưng tôi không muốn giết người, cũng không hy vọng anh Hồ giết người. Cho nên tôi lén ra ngoài, đến nơi đông người, nhân lúc người ta không chú ý, hút một chút dương khí từ con người, mang về thả vào trong giếng. Tôi hy vọng thông qua cách này, khiến linh hồn của anh Hồ hồi phục ý thức”.

“Thượng tiên”, con nhím đột quỳ lạy, cầu xin nói: “Anh Hồ là người tốt, cả đời anh ta hành nghề y, lên thủ đô, xuống Nam Hải, cứu người vô số, lại rơi vào kết cục thê thảm như vậy, thực sự không công bằng. Tôi nghe nói tiên nhân có thể mọc thịt cho xương trắng làm người chết sống lại, thượng tiên pháp lực cao cường, xin thượng tiên cứu anh Hồ!”

Nghe đến đây, Mã Sơn cảm khái nói: “Một con nhím như mày, lại rất có tình nghĩa!”

Lý Dục Thần lạnh lùng cười nói: “Nếu trong giếng có oán linh, tất sẽ sát khí ngút trời, làm sao tránh được con mắt của tao? Còn nữa, mày luôn miệng nói không giết người, nhưng theo tao được biết, sau này biệt thự này đã có mấy người chết liền, thế là thế nào?”

Con nhím nói: “Thưa thượng tiên, tại sao linh hồn của anh Hồ không thể từ giếng xông ra, tôi cũng không biết, đây cũng là điều tôi vẫn luôn thắc mắc. Còn sau này những người đến ở, đúng là đã có mấy người chết, nhưng đều có nguyên nhân, mấy người đó không phải người tốt”.

“Thực ra tôi không hy vọng có người đến ở, bởi vì tôi sợ họ phát hiện ra bí mật dưới giếng. Tôi biết anh Hồ không thể nào sống lại, một khi có người phát hiện ra bí mật dưới giếng, vớt thi thể của anh Hồ lên, oán linh của anh ta cũng sẽ tiêu tan, thì vất vả nhiều năm của tôi coi như công cốc”.

“Cho nên hàng ngày tôi lấy một ít khí âm sát trong giếng ra, lâu dần, căn phòng trong biệt thự trở nên vô cùng âm lạnh. Sau khi người bình thường đến, đều không dám vào ở, cho dù có người ở, cũng không ở được lâu. Còn người có thể sống lâu ở nơi như này, tôi phát hiện, đều không phải người tốt”.

“Đầu tiên có hai gã đàn ông là hai kẻ lừa đảo, chuyên lừa tiền phụ nữ. Bọn họ tự nhận mình là công tử hào môn, biệt thự này là của họ, hàng ngày đưa phụ nữ khác nhau về nhà, làm chuyện đồi bại đó. Vốn dĩ cũng chẳng có gì, đều là chuyện đôi bên tình nguyện, cho nên tôi chỉ mượn chút dương khí của họ.

Nhưng có một lần, họ đưa về hai nữ sinh, rõ ràng còn là học sinh, bị lừa đến đây. Họ muốn giữ nữ sinh qua đêm, nữ sinh không chịu, bọn họ liền hạ thuốc vào trong đồ uống. Vừa hay tôi nhìn thấy chuyện này, tôi liền thi triển ảo thuật, biến thành cô gái, lừa gạt bọn họ. Một người trong số họ uống thuốc mê của mình, quá liều nên đã chết, người còn lại từ trên tầng nhảy xuống, ngã gãy chân”.

“Còn có một lần, có một tên trộm cướp mộ vào ở, thường xuyên đưa người đến làm giao dịch xấu xa. Hắn thấy căn nhà âm lạnh, dễ cất giữ những thứ đào từ dưới đất lên. Có một lần, một vị khách đến, thích nội thất trong nhà, người đó liền bán toàn bộ nội thất ở tầng một. Vốn dĩ cũng muốn bán đồ ở tầng hai, nhưng vì chưa thỏa thuận được giá cả cho nên tạm thời vẫn để đó”.

“Tôi chịu đại ơn của anh Hồ, cũng coi nơi này như nhà của mình. Đồ đạc của anh Hồ, tôi cũng cảm thấy thân thiết, vì vậy coi như vật báu. Môt khách thuê như hắn lại bán hết tất cả đồ đạc ở tầng một. Tôi vô cùng tức giận, hơn nữa nếu không ngăn cản, hắn có thể cũng bán luôn đồ ở tầng hai.

Tên trộm mộ này còn có chút đạo hành, không sợ khí âm sát, ảo thuật của tôi cũng không linh nghiệm với hắn, cho nên tôi nghĩ cách dẫn dụ hắn đến bên giếng, lợi dụng oán linh của anh Hồ, mới đầy hắn xuống giếng. Đây có lẽ là hồn phách của người thứ hai bị anh Hồ hấp thụ”.

“Thượng tiên, tôi nói thật đấy. Nếu nói tội nghiệt nặng nề, thì là tôi có lỗi với bà lão bị tôi dọa sợ chết. Thượng tiên muốn trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng xin thượng tiên cứu anh Hồ. Anh ta là người tốt, không đáng chết oan uổng như vậy!”

Con nhím lại ngồi dưới đất, học theo con người dập đầu.

Mã Sơn rất cảm động, nói: “Dục Thần, động vật còn biết báo ơn, còn tốt hơn một số người, em có thể giúp anh ta không”.

Lý Dục Thần lắc đầu nói: “Coi như nó nói thật, anh Hồ đó chìm xuống đáy giếng hai mươi năm, làm sao có thể cứu sống được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play