Chương 189

“Nhà giàu?”, sư phụ Vinh sửng sốt: “Kẻ có tiền ở thủ đô có biết bao, cỡ nào mới tính là giàu? Đạp xe đạp đi làm, về nhà lại sống trong một căn dinh thự có được coi là giàu không? Tùy tiện lấy bất cứ thứ gì trong nhà ra cũng đều là đồ cổ, ngay cả chén cho mèo ăn cũng là sứ Thanh Hoa thì có coi như giàu không? Xây một trang trại nuôi mười ngàn con cừu chỉ vì khiến cho thú nuôi chó chăn cừu của mình vui vẻ có được xem là giàu không?”

“Nứt vách luôn!”, Tiểu Dương giơ ngón tay cái lên: “Cũng không biết những kẻ giàu có ấy ăn gì, có phải bữa nào cũng ngót nghét cả mấy chục ngàn tệ hay không?”

Sư phụ Vinh nói: “Kẻ có tiền cũng là người, nửa ký thịt đã no, ba ký chắc chắn sẽ ói, nào có ăn nhiều như vậy, cậu cho là thái hậu Từ Hi chắc! Song, tôi lại từng gặp qua tỷ phú, đời này, chắc ngoài thời phong kiến có hoàng thượng ra thì chưa nghe nói ai giàu hơn họ”.

“Sư phụ, ông cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa, rốt cuộc là giàu thế nào? Là ăn tay hổ hay mật gấu?”

“Hừ, đó đã là gì!”. Sư phụ Vinh bĩu môi: “Hồi đó, nhà họ Lý ở thủ đô mở tiệc chiêu đãi một vị khách quý, bàn tiệc như thế mới gọi là xa hoa! Nói đến kẻ có tiền thì kia mới là kẻ có tiền thật sự!”

Lý Dục Thần chấn động, vểnh tai lên lắng nghe.

“Sư phụ, vậy người nói xem nào, đừng có dùng miếng thế chứ”, Tiểu Dương hối thúc.

“Người khác bày tiệc cùng lắm là Mãn Hán Toàn Tịch, khoảng một trăm lẻ tám món, phải mời ít nhất năm đầu bếp, ai cẩn thận tỉ mỉ hơn thì mời mười mấy đầu bếp tới mới làm ra được”.

Sư phụ Vinh nói đến chuyện đó mà mặt mày đầy tự hào giống như một vị tướng quân nhớ lại chiến trường khi xưa.

“Nhưng nhà họ Lý kia lại mời cả ba mươi sáu đầu bếp của những nhà hàng nổi tiếng ở thủ đô đến cộng thêm đệ tử, phụ bếp của họ, riêng dàn đầu bếp đã hơn trăm người, nấu hết toàn bộ những món ăn nổi tiếng tám tỉnh. Cậu nói thử xem, có ai từng phô trương cỡ đó chưa?”

Tiểu Dương nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Ngay cả chị Mai cũng nghe say sưa.

Chỉ có ông chủ Vương là vẫn cười tủm tỉm nằm sấp ở phía sau quầy bar.

“Như thế phải tốn hết bao nhiêu nhỉ?”, Tiểu Dương cảm thán.

“Tốn bao nhiêu á?”, sư phụ Vinh nói: “Đừng nói tám trăm món ăn kia, từ nguyên liệu đến người nấu thôi cũng đã khiến ba mươi sáu khách sạn lớn đồng loạt đóng cửa ngày hôm đó. Cậu nói thử xem tốn bao nhiêu tiền?”

“A!”, Tiểu Dương hít ngược một hơi: “Những khách sạn kia cũng chịu hả?”

“Hừ, thế mới gọi là kẻ có tiền! Mà có một số chuyện không phải cứ tiền là được. Giờ cậu bảo nhà giàu số một gì kia bỏ tiền ra thử xem những khách sạn kia có bằng lòng đóng cửa một ngày vì mình không. Phải biết rằng, ba mươi sáu khách sạn lớn kia cũng không phải hạng thường, sau lưng họ đều là những tập đoàn, thế lực lớn. Mỗi ngày, biết bao nhiêu nhân vật nổi tiếng ở thủ đô đến các nhà hàng, khách sạn nổi tiếng đó dùng bữa chứ”.

“Sư phụ Vinh, sao tôi chưa nghe từng nghe nói chuyện này bao giờ?”, chị Mai hỏi.

“Khi ấy phương tiện truyền thông không phổ biến phát triển như giờ, báo đài không đưa tin nên đương nhiên người ngoài sẽ không biết”.

“Chuyện lớn như vậy mà sao truyền thông không đưa tin?”

“Nhà họ Lý không cho thì ai dám đăng?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play