Chương 185

Dương Tử Hoa đã có chuẩn bị từ sớm, nghe được mệnh lệnh thì phi thân nhào tới.

Ra chiêu nào cũng đều là sát chiêu, con dao găm trong tay vẽ ra một đường sáng bạc, mũi dao mang theo một tia kiếm khí, phá vỡ không gian, cắt thẳng đến yết hầu của Lý Dục Thần.

Nhưng điều khiến ông ta khôngngờ là dao găm lại đột ngột dừng ở vị trí cách Lý Dục Thần hai tấc.

Lý Dục Thần đã dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi dao.

Dương Tử Hoa không nhìn thấy rõ động tác của Lý Dục Thần.

Ông ta lại dùng sức đẩy về phía trước, nhưng con dao không tiến thêm được chút nào.

Sau đó ông ta muốn rút dao về, kết quả như cũ, con dao không hề di chuyển.

Giống như nó đã bị một cái kìm sắt kẹp chặt.

Dương Tử Hoa thở hổn hển, lực ngón tay của người này quả thật không thể tưởng tượng.

Con dao cứ thế đứng im như thế, ngón tay Lý Dục Thần lại hơi động đậy.

Con dao găm quân dụng bằng thép đó bỗng gãy thành mấy mảnh, lạch cạch rơi xuống đất.

Dương Tử Hoa sửng sốt.

Sau đó Lý Dục Thần lật cổ tay lại, túm lấy mu bàn tay của Dương Tử Hoa, hất ông ta tung ra sau.

Dương Tử Hoa văng ra sau, đập mạnh cả người xuống đất.

Ông ta không thể tin được nhìn Lý Dục Thần.

Lý Dục Thần nói: “Nền tảng công phu của ông không tệ nhưng tiếc là ông đã đi sai đường, lấy việc giết người làm niềm vui, gạt bỏ ý nghĩa thực sự của võ thuật. Ông chỉ vừa chạm tới ngưỡng Ám Kình, mà ông hai nhà họ Lâm đã là Ám Kình đỉnh cao, nếu gặp cơ duyên thì vẫn có thể bước vào ngưỡng cửa Hóa Kình. Chắc ông cũng cảm nhận được chênh lệch giữa hai người. Ông hai Lâm khi nãy tháo súng của ông, dùng Thông Tí Kính đẩy ông ra, còn tôi bẻ gãy con dao của ông, chỉ dùng sức cánh tay là có thể để đẩy ông ra chẳng khác gì ông hai Lâm. Ông nghĩ thực lực của tôi so với ông hai Lâm thì thế nào?”

Dương Tử Hoa hoảng sợ: “Cậu… Cậu là cao thủ Hóa Kình!”.

Sau đó ông ta lại lắc đầu: “Không thể nào!”

Lý Dục Thần không giải thích thêm nữa mà đi về phía Lâm Thiếu Hằng.

Lâm Thiếu Hằng hoảng sợ đến mức bật khóc: “Bố, cứu con! Bố…”

Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng biến sắc, vội nói: “Khoan đã, cậu tha cho con trai tôi, cậu muốn gì, tôi có thể làm cho cậu”.

Lý Dục Thần lắc đầu: “Ông không thể cho được thứ tôi muốn”.

Nói rồi anh vung tay lên.

Ngón tay lướt qua mặt Lâm Thiếu Hằng.

Lâm Thiếu Hằng còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì răng đã rụng đầy đất.

Anh ta nôn ra máu, miệng gọi “bố” mấy tiếng nhưng không thể phát âm rõ ràng, gào khóc như đứa trẻ.

Dương Tử Hoa đứng ở một bên, không dám ra tay.

Lý Dục Thần nhấc chân đá vào cái giò lành lặn của Lâm Thiếu Hằng.

Cuối cùng Lâm Lai Phong cũng sợ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play