Chương 120

Mã Sơn lắp bắp kinh hãi.

Bọn họ chỉ đem theo có hai trăm ngàn.

Chơi một trận như thế thì có chút quá lớn.

Mã Sơn cảm thấy, chẳng biết có phải là người anh em của mình đã nhập diễn vai cậu Lý quá không?

“Cược hai trăm ngàn thật sao?”

“Nếu anh không thích tiền thì có thể cược ít hơn”.

Mã Sơn thấy Lý Dục Thần kiên quyết như vậy thì cũng không hỏi thêm nữa.

“Được, để anh đi đặt”.

Mã Sơn chọn tin tưởng người anh em của mình.

Bất quá thì thua hai trăm ngàn, về nhà ăn mỳ tôm thôi.

Trần Văn Học ở bên cạnh nhìn Lý Dục Thần với vẻ vô cùng tò mò.

“Anh biết xem tướng chó hả?”

Lý Dục Thần lần đầu tiên nghe đến xem tướng chó, anh lắc đầu nói: “Không biết”.

“Vậy sao anh chắc chắn chó vàng có thể thắng?”

“Tôi không biết xem tướng chó, nhưng lại biết nhìn người. Hơi thở của chủ con chó vàng đó rất ổn định, chứng tỏ là một người luyện võ, người luyện võ trời sinh đã nhạy cảm với sức mạnh và tốc độ, chó của anh ta chắc cũng không tệ”.

Trần Văn Học ngoảnh đầu nhìn, thấy đúng là chủ của con chó vàng bình thản hơn người còn lại một chút, nhưng trong lòng cảm thấy dựa vào điều đó để phán đoán thắng thua giữa hai con chó thì khiên cưỡng.

Anh ta nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu: “Tôi không tin”.

Lý Dục Thần nói: “Anh không cần phải tin”.

Trần Văn Học ngây ra, cười, nói: “Ok, vậy tôi theo hai người, hai trăm ngàn”.

Lý Dục Thần nói: “Tùy anh thôi”.

Trần Văn Học mang ba lô, cười he he đi theo sau Mã Sơn đến chỗ đặt cược.

Lý Dục Thần có hơi tò mò, người đó không giống đám dân cờ bạc, con bạc không thể tùy tiện đặt cược như thế.

Đương nhiên, chắc chắn anh ta sẽ không thua hai trăm ngàn này.

Kiểu chọi chó này rõ ràng là muốn tặng không tiền cho Lý Dục Thần.

Thật ra chó cắn nhau cũng giống như người đấu võ, hiếm khi có kiểu bất phân thắng bại, ranh giới thắng thua rất mong manh.

Phần lớn các trường hợp đều có sự chênh lệch giữa hai bên.

Chỉ là người bình thường không nhận ra mà thôi, thậm chí cả người luận võ cũng không biết.

Chỉ có cao thủ chân chính vừa nhìn là biết ngay.

Người trong nghề mà ra tay, lập tức sẽ biết có thể hay không liền.

Lý Dục Thần có thể phát hiện vết thương trên người Tiền Khôn, cũng có thể nhìn ra ngay bên trong viên đá thô có ngọc hay không.

Thế thì đương nhiên anh cũng có thể nhìn ra được trong hai con chó, con nào lợi hại hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play