Chương 1011

Cô ta bỗng nhiên dừng lại, căm tức nhìn Lý Dục Thần: “Bảo anh tránh ra sao anh lại không đồng ý, chạm hỏng váy của tôi, anh bồi thường nổi không?”

Lý Dục Thần ngạc nhiên, chỉ đụng một cái mà thôi mà dễ hư vậy hả, đến tột cùng là quần áo hay là giấy báo thế? Giấy báo cũng không dễ hỏng như vậy đi?

Cô ta đánh giá anh vài lần, thấy mặc dù anh mi thanh mục tú, nhưng quần áo bình thường, hơn nữa đến giờ vẫn chưa lên thuyền hoa, chỉ đứng ở chỗ này quan sát. Cô ta kết luận anh không phải khách quý nơi này, đại khái cùng loại với nhân viên công tác, ánh mắt liền trở nên ngạo mạn.

Cô ta ngồi xổm xuống kiểm tra váy, hừ lạnh nói: “May mắn không bị rơi kim cương, nếu rơi mất một hạt, bán anh đi cũng không đền nổi!”

Cô ta đứng lên, nhìn Lý Dục Thần, phát hiện Lý Dục Thần không hề có ý nói xin lỗi, giận dữ: “Anh sao vậy? Không biết xin lỗi hả? Không phải là câm điếc đấy chứ?”

Lý Dục Thần khinh thường nói chuyện với cô ta, lắc đầu chuẩn bị đi.

Cô ta thấy khuôn mặt anh khinh thường nhìn mình, cảm thấy bị sỉ nhục, giận dữ nói: “Dừng lại! Tôi ra lệnh cho anh, hiện tại lập tức nói xin lỗi tôi! Nếu không anh sẽ biết tay tôi!”

Lý Dục Thần quay đầu nhìn người phụ nữ trang điểm đậm đó và chiếc váy xinh đẹp của cô ta, cười hỏi: “Cô định làm gì để tôi đẹp mặt đây?”

“Hừ, với loại người như anh thì tôi chỉ cần nói một câu là có thể làm anh mất việc, thậm chí cuốn xéo khỏi Tiền Đường ngay, anh tin không?”

“Chỉ vậy thôi à? Tôi còn tưởng cô sẽ nói là cô sẽ lấy mạng của tôi cơ chứ!”

Cô gái đó sững sờ, sau đó lại càng giận dữ hơn, cô ta nói: “Đừng tưởng tôi không dám!”

Cô ta ra lệnh cho vệ sĩ: “Đánh anh ta tàn phế đi cho tôi!”

Vệ sĩ không thay đổi sắc mặt nhìn Lý Dục Thần một cái rồi bước tới chỗ cô gái đó, nói nhỏ: “Thưa cô chủ, hôm nay ngài tới đây để dự tiệc, động tới người của người ta trên địa bàn của chính người ta thì thật không hay”.

Cô gái đó cười khẩy, đáp: “Có gì mà không hay? Chỉ là một tên nhân viên quèn thôi mà, phía ban tổ chức làm gì được tôi chứ? Bố tôi đang ở ngay trong đó, cùng lắm thì tôi nhờ bố tôi nói với người ta một tiếng là xong. Chẳng lẽ ở Tiền Đường mà tôi lại không làm gì nổi một thằng nghèo kiết xác hay sao?”

Vệ sĩ không nói thêm gì nữa.

Cô gái quay đầu liếc nhìn sân khấu ở đằng xa, nói: “Tôi giao lại chuyện ở đây cho anh, tôi vào trong đó trước đây. Không đánh anh ta tàn phế thì đừng tới gặp tôi”.

Nói rồi, cô ta xách váy chạy về phía chiếc thuyền hoa bên bờ, kêu to: “Này, mau cho tôi lên thuyền!”

Thấy cô gái đó đã lên thuyền, chiếc thuyền hoa chầm chậm đi xa bờ, vệ sĩ khẽ thở dài một tiếng, xoay người nhìn Lý Dục Thần.

“Xin lỗi nhé người anh em, cô chủ bảo tôi phải đánh anh tàn phế, anh tự chọn xem mình muốn bị đánh gãy một tay hay là gãy một chân”.

“Nếu tôi không chọn cái nào cả thì sao?”, Lý Dục Thần hỏi.

Vệ sĩ hơi sững sờ, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.

“Vậy thì tôi sẽ chọn giúp anh”.

Nói rồi, anh ta áp sát tới gần, ngón tay khum lại thành móng vuốt, chụp lên vai Lý Dục Thần.

Tên vệ sĩ này không muốn đánh chết người nên chỉ sử dụng ba phần mười công lực. Ba phần mười công lực của anh ta là đã đủ để bóp nát xương bả vai của người bình thường rồi.

Anh ta không muốn lấy mạng của đối phương, chỉ bẻ gãy một cánh tay xem như hoàn thành nhiệm vụ cô chủ giao cho là được.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play