Chương 101

Lý Dục Thần lắc đầu, đáp: “Ông không phải bị bệnh mà là bị người khác nguyền rủa”.

“Nguyền rủa?”, cả Lâm Thu Thanh và Lâm Thiền Minh đều khiếp sợ.

Anh không giải thích mà hỏi: “Trong nhà có mấy người biết ngày sinh tháng đẻ của ông cụ thế?”

“Gia nghiệp nhà chúng tôi cũng được coi là khá lớn, sợ bị kẻ tiểu nhân lợi dụng nên quản lý rất nghiêm về ngày tháng năm sinh, nhất là Bát tự của bố tôi, chỉ có người thân nhất mới biết thôi. Người ngoài cùng lắm chỉ tra được ngày tháng sinh, không thể nào biết được giờ giấc và nơi sinh cụ thể”.

Lâm Thu Thanh trả lời.

“Cụ thể hơn là có người nào biết?”, Lý Dục Thần hỏi kĩ càng.

“Tôi, vợ tôi Tuệ Mẫn, con gái Mộng Đình, anh họ Lâm Lai Phong và con trai anh ấy là Lâm Thiếu Hằng”, Lâm Thu Thanh kể ra một loạt tên: “Hình như chỉ có bao nhiêu đó, ngay cả con trai tôi là Lâm Vân cũng không biết, anh họ tôi có đứa con trai út đang đi du học ở Đông Doanh, chắc cũng không biết đâu”.

“Cả tôi nữa”, Lâm Thiền Minh ở kế bên nói.

“Thế còn quản gia?”, Lý Dục Thần hỏi.

Lâm Thu Thanh đáp: “Quản gia không biết, chẳng qua nếu họ muốn biết thì cũng không phải quá khó”.

Ông ta bổ sung thêm: “Quản gia nhà họ Lâm đều là người đã theo chúng tôi từ lâu. Còn Quản gia Lạc với cậu… có thể là có hiểu lầm gì đó”.

Lý Dục Thần tin có hiểu lầm mới là lạ, có điều anh cũng không quá để tâm đến loại nhân vật nhỏ như Lạc Minh Sa.

“Ông cụ bị người ta nguyền rủa bằng một loại tà thuật tên là sách Đinh Đầu Tiễn”.

“Sách Đinh Đầu Tiễn?”, Lâm Thu Thanh chưa nghe thấy cái tên này bao giờ.

“Đúng vậy, người làm phép sẽ lập bàn thờ, làm hình nộm người rơm rồi viết ngày tháng năm sinh của ông cụ lên đó, mỗi ngày sẽ dùng kim đâm hoặc bắn tên, thông thường sau khoảng bảy ngày, linh hồn của người bị nguyền rủa sẽ lìa khỏi xác”.

“Gì cơ?”

Lâm Thu Thanh giật nảy mình.

Lâm Thiền Minh cũng phải nhíu mày.

Chỉ có Lâm Thượng Nghĩa nghe vậy thì cười phá lên.

“Không ngờ cái mạng già này của tôi lại suýt mất vì một hình nộm người rơm, sống gần hết đời còn có thể được chứng kiến loại phép thuật kì lạ này cũng không uổng”.

Sự thoải mái và hào phóng của Lâm Thượng Nghĩa khiến Lý Dục Thần phải nhìn bằng con mắt khác.

Xem ra ông lão này không phải người bình thường đâu.

Lâm Thu Thanh hỏi: “Vậy giờ bố tôi đã ổn rồi phải không?”

Anh lắc đầu: “Tôi chỉ đang kéo dài mạng sống cho ông cụ bằng chân khí thôi, muốn giải quyết triệt để cần phải tìm được kẻ làm phép và phá giải phép thuật của người đó”.

“Thế chúng ta đi đâu để tìm đây?”, Lâm Thu Thanh không có chút manh mối nào.

“Thời gian của các ông không còn nhiều, tôi có thể tiếp tục giúp ông cụ sống lâu hơn, nhưng nhiều nhất chỉ từ ba đến bốn ngày, ông cụ không sao thì người đó sẽ phát hiện thôi”, Lý Dục Thần nhắc nhở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play