Sau khi ba mẹ con nhận lại nhau, dường như không khí giữa ba người đã có sự thay đổi rõ rệt.

Đặc biệt là hai đứa nhóc.

Em trai Tiểu Nam miệng lúc nào cũng gọi mẹ vô cùng thuận miệng, không có chút dấu hiệu nào của thay đổi xưng hô.
Còn anh trai Tiểu Minh cũng không còn trầm lặng như trước kia, cậu đã cười nhiều hơn, lúc rảnh rỗi sẽ chơi với mọi người, không phải lúc nào cũng cắm đầu vào sách vở, máy tính.

Đây mới chính là dáng vẻ của một đứa trẻ năm tuổi lên có!

Tại văn phòng chủ tịch tập đoàn Lâm thị.
- Hêy! Xem tôi mang đến cho cậu cái gì này!
Lạc Thiên vừa vào phòng đã lớn tiếng nói, trên tay còn cầm thêm một đống túi đi vào, phía sau là Âu Dương Hàn hai tay ôm hai con hổ to đùng.
Lâm Trạch Dương nhíu mày nhìn hai người, lại nhìn đến mấy cái túi bên trong chứa nhiều đồ chơi còn có thêm cả đồ dùng học tập cho học sinh, hai con hổ bông Âu Dương Hàn đang ôm, không biết hai tên này lại định làm gì.
Lạc Thiên với Âu Dương Hàn để đống đồ đó trên bàn, hai con hổ lớn còn lấn hết cả cái ghế dài.

Lạc Thiên mồm mép tép nhảy bắt đầu nói.
- Này người anh em! Tôi mang rất nhiều đồ đến cho con trai cậu này.

Bao giờ mới cho bọn tôi gặp chúng đây? Mà cậu đúng thật là! Anh em còn chưa kết hôn mà cậu đã có hai đứa con lớn như vậy rồi.

Thật không có nghĩa khí! Chuyện quan trọng như vậy cũng không nói một lời, nếu không phải Lục Kiến Chung nói thì không biết đến bao giờ nữa.

Trạch Dương, cậu….

uh…
Lạc Thiên thao thao bất duyệt không để ý tới sắc mặt khó coi của anh.

Anh ta không biết hết tình hình, chỉ biết một không biết hai, đến bây giờ anh còn chưa giải quyết xong mọi chuyện.
Cô không chịu gặp anh, muốn nói chuyện một lát cũng không, cộng thêm người nhà họ Vương ngăn cản, anh không dễ tiếp cận.
Âu Dương Hàn đứng bên cũng bị anh ta làm cho nhức đầu.

Mới sáng sớm đã dựng người anh dậy lôi anh đi trung tâm mua sắm, mua một đống đồ cho trẻ con.
Suốt cả quá trình anh vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn Lạc Thiên thì cứ vơ hết cái này đến cái khác, giống như hận không mang được cả cái siêu thị về vậy.
Người qua lại thấy hai người đàn ông lôi kéo nhau đến gian hàng cho trẻ con liền tò mò liếc nhìn họ, có người còn chỉ trỏ rồi thì thầm cười với nhau.
May mà có hai con hổ to để anh giấu cái mặt đi, anh không muốn lại được lên báo.

Lần trước có scandal với Thiên Ái đã làm lớn đến như vậy, nếu còn để bọn họ chụp được anh mua đồ cho trẻ em thì không biết sẽ viết thành cái gì.
Âu Dương Hàn lơ ngơ bị kéo đi, đến tận khi mua xong ngồi trên xe tới đây Lạc Thiên mới giải thích rõ với anh.

Thì ra cái tên này tình cờ gặp Lục Kiến Chung ở quán bar, thông qua anh ta biết được chuyện làm xét nghiệm.

Vậy nên mới vội vàng kéo anh đi mua sắm.
Anh trực tiếp ngắt lời tên kia, sau đó nói với Lâm Tạch Dương.
- Trạch Dương, là con của cậu với Uyển Tình sao? Hai người giải quyết với nhau chưa?
Lâm Trạch Dương lắc đầu, anh không biết nên giải quyết thế nào khi người trong cuộc không chịu gặp mặt.

Anh nói.
- Cô ấy không muốn nói chuyện với tôi.

Mấy ngày nay cô ấy đều ở trong biệt thự Vương gia không ra ngoài.
Anh thật sự cũng hết cách, chuyện năm đó anh muốn làm cho rõ ràng, anh muốn biết tại sao cô lại nhảy xuống biển, còn câu nói trước khi nhảy xuống là gì.

Anh thật sự rất muốn biết!
Âu Dương Hàn nghe vậy, anh suy nghĩ một lát rồi nói.
- Trạch Dương, có chuyện này tôi quên chưa nói với cậu.

Cậu còn nhớ bạn của cô ấy không?

Lâm Trạch Dương đương nhiên biết Thiên Ái, anh còn biết hai người đó là bạn rất thân thiết.
Anh khó hiểu nhìn Âu Dương Hàn.
- Có một lần tôi gặp cô ấy… ừm...!trong lúc say rượu.

Theo lời cô ấy nói thì… Uyển Tình… cô ấy yêu cậu.
Câu nói này làm cho anh và cả Lạc Thiên sửng sốt, hai người không tin thông tin vừa rồi.
Lạc Thiên cảm thấy thật nực cười.

Bọn họ tốn không biết bao công sức làm mai, Lâm Trạch Dương còn nghĩ rằng cô ấy không yêu mình mà phiền muộn, cuối cùng lại là như vậy.
Lâm Trạch Dương khó tiếp nhận chuyện này, dù trong lòng vẫn có cảm giác vui sướng nếu chuyện này là thật, nhưng nghĩ lại năm đó cô đối xử với mình rất lạnh lùng, thậm chí còn uống thuốc tránh thai vì không muốn có con với anh.

Nếu không phải anh lén lút đổi thuốc thành vitamin thì chắc chắn sẽ không có hai đứa trẻ ra đời.

Nhưng sao bạn thân của cô lại nói như vậy? Chẳng lẽ là do say rượu lời nói ra không được tỉnh táo?
Anh nhìn Âu Dương Hàn như muốn xác nhận lại.

Anh ta nhún vai nói.
- Nếu cậu không tin thì tốt nhất là nên xác nhận với cô ấy, như vậy sẽ đáng tin hơn.

Còn nếu như cô ấy không chịu gặp mặt thì sao cậu không tìm Vương lão gia đi.

Tôi nghĩ nếu bắt đầu từ ông ấy sẽ dễ hơn, dù sao đó cũng là người nhà của cậu mà.
Lạc Thiên lại không đồng ý với cách làm của anh, anh ta cho rằng một ngươi có thể đem chuyện này giấu đi suốt năm năm thì làm sao có thể đồng ý giúp đỡ bọn họ.
- Hàn Hàn, cậu đừng quên ông ấy cũng là một trong số những người đã đem cô ấy giấu đi đó!
Âu Dương Hàn vẫn kiên định với suy nghĩ của mình, anh nói.
- Trong chuyện năm đó chắc chắn có hiểu nhầm! Cũng có thể là do ông ấy nghĩ ở bên Trạch Dương không phải là điều tốt nên mới làm như vậy.

Chỉ cần để ông ấy biết cậu ấy không phải mối nguy hiểm đối với cô ấy thì mọi việc sẽ được giải quyết.
Lâm Trạch Dương nghe bọn họ tranh luận anh cảm thấy Âu Dương Hàn nói cũng có lí.

Nếu không thử thì làm sao biết được.

Điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm được cơ hội nói chuyện với cô để giải quyết hiểu lầm.

Vậy nên có bằng cách nào anh cũng phải thử!
Anh gọi cho Tiểu Bạch bảo cậu ta điều tra xem bây giờ Vương lão đang ở đâu.

Sau khi biết được địa chỉ thì nhanh chóng cầm lấy chìa khóa xe ra đi xuống hầm xe.
Anh vừa ngồi vào trong thì đằng sau hai người kia cũng đồng thời ngồi vào.

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn bọn họ, Lạc Thiên cùng Âu Dương Hàn nhìn anh cười hì hì nhưng không chịu xuống xe.

Anh cũng đành mặc kệ họ lái xe rời đi.

Giờ không hơi sức đâu mà lo bọn họ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play