Không sai, ông chính là đang tính kế mà nhân vật chính trong kế hoạch đó là cô và anh, vì vậy suốt bữa tiệc Vương lão gia luôn cố tình để cho cô và Vương An Vũ ở riêng với nhau để họ có thêm thời gian tìm hiểu.
Trong lòng ông còn mong họ tiến xa hơn thì càng tốt để cô sớm trở thành cháu dâu của ông.
Như vậy dù cô có chạy thế nào cuối cũng cũng sẽ chui vào nhà ông mà thôi.
Khi bữa tiệc kết thúc cũng đã hơn mười một giờ.
Ông cụ lấy lí do trời đã tối, cô một thân con gái về giữa đêm khuya sẽ không an toàn liền bảo An Vũ đưa cô về.
Cô cảm thấy như vậy không ổn cho lắm, dù sao họ cũng mới gặp mặt một lần không thể làm phiền như vậy được.
Nhưng ông cụ lại quá cương quyết cuối cùng cô cũng đành phải chấp nhận.
- Cô ở đây chờ một chút tôi đi lấy xe rồi đưa cô về.
- Vâng, cảm ơn anh.
Muộn như vậy còn làm phiền anh.
- Không sao, để cô về một mình tôi cũng không yên tâm.
Tôi đi lấy xe nhanh thôi.
Anh mỉm cười nhìn cô sau đó đi đến bãi đỗ xe ở tầng hầm khách sạn.
Nhìn bóng lưng anh rời đi cô cảm thấy người đàn ông này đúng là rất ấm áp, cảm giác anh cho cô giống như một người anh trai vậy.
Trước kia khi còn nhỏ, cô đã từng mơ ước sẽ có một người anh trai, như vậy ba cô cũng sẽ không coi thường, đối xử tệ bạc với mẹ con cô như vậy.
Nghĩ đến những chuyện trước đây, mắt cô như bị phủ một màn sương, sống mũi cô cay cay, từng kí ức quá khứ lại hiện lên giống như vừa mới sảy ra.
Lúc nhỏ cô còn quá ngây thơ cứ nghĩ rằng vì mẹ cô sinh ra ba chị em gái nên mới phải sống một cuộc đời đau khổ như vậy nhưng khi lớn lên cô mới hiểu mọi chuyện không phải như vậy, tất cả chỉ vì một chữ: "Thương"
Nếu một người không thương mình thì họ cũng sẽ không thương những gì thuộc về mình.
Cũng giống như anh không thương cô nên không bao giờ quan tâm cô.
Những lần đi xã giao đều là cô thay anh tiếp rượu bọn họ vì anh có vấn đề về bao tử sau đó cô luôn phải tự mình trở về nhà.
Những lúc cô bị đối tác giở trò xàm sỡ đều là cô tự mình thoát thân còn anh vẫn một bộ dạng không thấy, lúc nào cũng lạnh lùng vô cảm.
Hai năm trôi qua cô đã dần hiểu rõ, cũng đã muốn buông xuống đoạn tình cảm đau khổ này nhưng sáu năm kia cô lại không thể.
Cô nghĩ đó có thể là tình yêu có thể là chấp niệm nhưng dù thế nào cô vẫn không nỡ buông tay, cô không nỡ rời xa anh.
Khi cô đang mải theo đuổi suy nghĩ của mình thì nghe thấy giọng nói của anh.
- Lên xe.
Cô nghĩ mình có lẽ nghe nhầm nên nhìn đông nhìn tây muốn tìm xem anh gọi ai nhưng không thấy ai hết, cô ngơ ngác nhìn anh.
Mi mắt anh hơi nhíu lại có chút mất kiên nhẫn vì sự lề mề của cô.
Anh không hiểu cô gái này làm sao nữa, anh đã nói như vậy rồi mà không hiểu sao, hay là cô không muốn đi cùng anh.
Nghĩ đến đây mi tâm anh lại càng nhíu chặt hơn.
- Tổng giám đốc anh chưa về sao?
- Lên xe.
Trời, người đàn ông này hôm nay uống nhầm thuốc à? Uyển Tình rất muốn hỏi nhưng cô chưa muốn chết nên chỉ có thể âm thầm cảm thán.
Từ trước đến nay anh chưa từng đưa cô về, dù thế nào cô cũng sẽ phải tự mình mò về nhà.
Cô thật không quen với sự khác thường này.
- Không cần đâu, anh sẽ đưa cô ấy về.
Lâm Trạch Dương nghe Vương An Vũ nói vậy ánh mắt vẫn nhìn cô như đang tìm câu trả lời, thấy cô không có ý định lên xe thì anh chỉ lạnh lùng quay mặt không nhìn cô nữa.
Tài xế của Lâm Trạch Dương thấy vậy liền hiểu ý cho xe chạy đi, anh cảm thấy ông chủ hình như không vui nên cũng không dám nói nhiều, nếu không hậu quả sẽ khó lường.
Còn về Uyển Tình và Vương An Vũ sau khi anh ta rời đi thì họ cũng trở về.
Trên đường đi Uyển Tình vì quá mệt nên đã ngủ thiếp đi mà không chút đề phòng người bên cạnh.
An Vũ thấy cô đã ngủ liền giảm tốc độ, anh không muốn đánh thức cô.
Khi đến trước ngõ nhà cô anh nhìn vào mà thấy sợ thay, anh không nghĩ cô lại ở một nhà trọ bé như vậy, đường đi lại còn rất tối không có chút an toàn nào.
Làm sao một cô gái nhỏ có thể sống ở đây, không lẽ làm thư kí cho Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị nổi danh thành phố A cũng không đủ sống mà cô lại không giống kiểu phụ nữ thích tiêu xài hoang phí.
Cô gái này thật khiến anh tò mò.
Uyển Tình mơ màng mở mắt nhưng tầm nhìn còn hơi mờ nên khi cô nhìn rõ thì anh đã thu lại ánh nhìn dò xét vừa rồi.
- Uh, đến nhà tôi rồi.
Xin lỗi tôi lại có thể ngủ quên mất.
- Không sao, hôm nay cô cũng đã vất vả rồi.
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về.
Vậy tôi vào nhà trước đây, anh đi đường thận trọng.
Nói rồi cô quay lưng trở về nhà.
An Vũ nhìn thấy cô đi vào con ngõ hẻm tối đen kia anh có chút không yên lòng.
Nghĩ một lúc anh quyết định đi theo cô, sau khi xác định cô đã an toàn vào nhà thì anh mới lái xe rời đi.