Vào lúc Âu Dương Hàn tưởng anh sẽ không nói gì, để anh ta độc thoại một mình thì bỗng nhiên Lâm Trạch Dương đang nhắm mắt dưỡng thần mở mắt ra, hỏi một câu hỏi lạ lùng.
- Cậu, từng thất tình chưa?
Âu Dương Hàn bất ngờ, mắt tròn mắt dẹt, không hiểu tại sao anh lại đi hỏi vấn đề này.

Tuy vậy chỉ ngạc nhiên được một lát, anh ta lại lấy lại dáng vẻ tự tin, vỗ ngực kiêu ngạo nói.
- Thiếu gia đây chưa từng thất tình.

Cậu làm anh em tôi bao năm trước giờ chỉ thấy tôi đá phụ nữ chứ chưa có chuyện thất tình bao giờ.

Ha ha.
Sau khi tự hào tuyên bố hùng hồn, anh ta hạ giọng vẻ mặt bí hiểm tiến lại gần anh nói.
- Này, không phải cậu thất tình chứ?
Câu hỏi của anh ta nói trúng nỗi đau của Lâm Trạch Dương, anh liếc mắt lạnh lùng nhìn anh ta một cái.

Âu Dương Hàn thấy biểu hiện của anh thì thấy mình có lẽ đã đoán đúng, anh ta suy nghĩ một lát, đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt kinh hoàng không tin nổi.
- Má! Không phải thật đó chứ? Cậu vẫn còn luyến tiếc cái cô Tạ Tạ gì đó à?
Thấy anh mím môi không trả lời anh ta tưởng suy nghĩ của mình là đúng, vẻ mặt khổ não cuống cuồng nói.
- Ây, cậu bị lừa đá à? Sao…?
Nghe anh em nói mình bị lừa đá, Lâm Trạch Dương cả người toát ra khí hàn, ánh mắt cảnh cáo anh ta, sau đó lại cầm ly rượu lên uống.

Âu Dương Hàn biết mình lỡ lời chửi thề, anh ta vội im miệng lại.

Nhưng trong lòng bứt rứt không yên, anh ta cũng giống như Lạc Thiên phi thường ghét Tạ Tú Linh.

Khi thấy anh em mình thoát được khỏi cô ta thì anh vui như mở cờ trong bụng.
Anh ta nhìn người anh em của mình lại lao đầu vào rượu, tay giơ ra nhưng lại rụt vào, anh biết chắc chắn không thể ngăn được bèn mở cửa ra ngoài.
Một mình Lâm Trạch Dương trong phòng vid xa hoa, trong đầu anh toàn hình bóng của cô, cho dù tự chuốc say bản thân nhưng vẫn không quên được.
Sau khi ra ngoài Âu Dương Hàn lập tức gọi điện cho Lạc Thiên gọi anh ta tới.

Mà lúc này đúng lúc Lạc Thiên bị mẹ ép phải đưa cô gái nhỏ Cảnh Điềm đi mua sắm, trên tay là túi lớn túi nhỏ chứa đầy hàng hiệu.
Cảnh Điềm là tiểu thư duy nhất của nhà họ Cảnh có quan hệ thân thiết với nhà họ Lạc, mẹ anh cũng rất thích cô gái này thậm chí còn có ý ghép đôi với con trai mình.
Lúc này Lạc Thiên đã đi theo Cảnh Điềm dạo mấy con phố, qua mấy cửa hàng thời trang, đồ trên tay cũng nhiều đến nỗi cầm mỏi tay.
Thực ra hằng ngày Cảnh Điềm khi ra ngoài đều như cô công chúa nhỏ có vệ sĩ theo cùng, nhưng hôm nay phụ huynh hai bên cố ý để cho họ đi riêng, có thêm thời gian bồi dưỡng tình cảm.
Lạc Thiên nhìn cô gái vẫn vui vẻ tung tăng ngắm nhìn mọi thứ, dường như không có dấu hiệu mệt mỏi, nhưng còn anh thì thảm vô cùng, lưng đã đẫm một mảng mồ hôi cứ như bảo mẫu đi theo sau cầm hết tất cả những gì cô đã mua.
Đang lúc cậu ta sắp không chịu nổi nữa thì điện thoại lại vang lên, cầm đống đồ trên tay anh ta khó khăn lắm mới lấy được điện thoại bắt máy.
Khi nghe Âu Dương Hàn gọi anh ta có việc gấp liên quan đến Lâm Trạch Dương, anh ta như người sắp chết đuối với được phao cứu sinh.

Anh ta vội vàng cầm đống đồ chạy nhanh đến chỗ Cảnh Điềm.
Anh ta mở miệng nói dối cô:
- Cảnh Điềm à, Lâm Trạch Dương uống say ảnh hưởng đến dạ dày, hiện đang trong viện, anh phải tới đó ngay… Em, gọi người đến đón nha.
Miệng anh ta nói ra những lời này, nhưng trong lòng lại cầu khẩn xin ông trời tha thứ.

Nói xong định quay người bỏ chạy thì bị Cảnh Điềm kéo lại, khuôn mặt nhỏ nhắn như thiên sứ hiện lên sự lo lắng.
Cô cùng với Lâm Trạch Dương, Lạc Thiên và Âu Dương Hàn lớn lên từ bé, tuy cô sợ sự lạnh lùng của Lâm Trạch Dương nhưng trong lòng vẫn coi anh như anh trai mình.

Nghe Lạc Thiên nói anh nhập viện trong lòng đương nhiên là gấp gáp.
- Anh Lạc Thiên cho em đi với.
Vốn đây chỉ là cái cớ anh ta đương nhiên là không dám đưa cô theo, chỉ đành lấy cớ đống đồ trên tay mà từ chối.

Sau đó anh ta chạy biến mất, đáng thương cho cô gái không biêt mình bị gạt, bị người ta bỏ rơi đến hai lần.
Khi Lạc Thiên tới nơi thì Lâm Trạch Dương tửu lượng kém đã say bất tỉnh nhân sự nằm gục trên ghế sô pha.

Anh ta tiến tới lay lay người anh, Âu Dương Hàn ở bên cạnh nhắc nhở.
- Đừng lay nữa, dù trời có sập cậu ta cũng không tỉnh đâu.
Lạc Thiên lo lắng nói:
- Cậu ta đúng là, cái dạ dày đã không tốt rồi lại còn uống rượu mạnh như vậy.

Muốn chết sao!
- Ừm, chắc vậy đó, thất tình mà.

Hazz.
Âu Dương Hàn thở dài nói.
Lạc Thiên nghe cậu ta nói vậy tưởng mình nghe nhầm, cau mày nói:
- What? Thất tình?...!Vì người phụ nữ đó sao?
Nghĩ đến đây đầu Lạc Thiên càng điên hơn, vốn đã tức vì sự xuất hiện của cô ta, bây giờ lại nhìn bộ dạng người anh em của mình như vậy, hazz, anh ta không biết làm sao với anh.
Âu Dương Hàn và Lạc Thiên nhìn nhau một lát rồi quyết định đưa anh trở về biệt thự riêng, nhưng cái này không phải là nơi lần trước Uyển Tình đưa anh đến mà ở đây có một người là má Trần.
Từ nhỏ ba mẹ Lâm Trạch Dương bề bộn công việc, không có thời gian quan tâm anh nên mọi việc từ lớn đến bé đều là do má Trần chăm lo.

Sau khi anh chuyển ra ngoài ở thì bà cũng đi theo để chăm sóc anh, giúp anh quản lí nhà cửa.
Khi xe vừa chạy đến cổng, bảo vệ thấy xe của anh thì cung kính mở cửa cúi chào.

Xe dừng trước cửa lớn, má Trần xách hành lí chuẩn bị đi đâu đó thì thấy hai người đỡ anh xuống liền vội vàng chạy tới.
- Ôi! Sao cậu chủ lại say vậy?
Âu Dương Hàn bảo má Trần nhanh chóng đi chuẩn bị cho anh canh giải rượu còn hai người thì đưa anh lên phòng.
Vứt anh em của mình xuống giường một cách vô tình xong, hai người mệt mỏi ngồi bệt xuống đất đưa mắt nhìn người trên giường, rồi lại nhìn nhau thở dài.
Đột nhiên Âu Dương Hàn nói:
- Này, cậu thấy bây giờ phải làm sao, cậu ta không thể cứ như vậy mãi được.
Lạc Thiên trầm mặc suy nghĩ một lúc bỗng như nghĩ ra ý tưởng hay ho gì đó, anh lại gần Âu Dương Hàn nói nhỏ.
- Cậu có nghĩ chúng ta nên tìm cho cậu ta một người phụ nữ khác không, biết đâu lại được.
Âu Dương Hàn nghe anh ta nói vậy thì nhíu mày nói.

- Cậu nghĩ ai mà chịu được tảng băng cứng như vậy chứ?
Câu nói này làm cho Lạc Thiên rơi vào suy nghĩ, miệng lẩm bẩm một vài cái tên, tự dưng hai mắt anh ta sáng lên trong đầu nghĩ đến một người mà người này chắc chắn là ứng viên tốt nhất, anh ta nói.
- Có.

Có một người, thư kí của Trạch Dương.
Âu Dương Hàn lại thắc mắc hỏi:
- Tiểu Bạch?
Lạc Thiên nghe câu trả lời của anh, bất lực nói.
- Đầu cậu bị lừa đá à?
Câu này Âu Dương Hàn thấy quen quen, anh ta nhớ ra hình như mình có nói câu này với Lâm Trạch Dương, bây giờ lại đến lượt anh bị nói như vậy.

Đúng là quả báo không chừa một ai.
- Cậu quên rồi sao? Hơn hai năm trước, khi cậu đi Pháp một thời gian Trạch Dương có tuyển một thư kí nữ tên Đinh Uyển Tình, năng lực làm việc có thừa, hơn nữa lại có thể chịu được tính khí lạnh lùng đó, đến nay đã hơn hai năm rồi.

Một người như vậy chắc chắn là thích hợp nhất.
Nghe giọng điệu quả quyết đó của Lạc Thiên, Âu Dương Hàn cũng rất tò mò với cô gái này, phải biết rằng với tính khí dọa người của anh không phải ai cũng có thể chịu nổi.

Anh ta thầm tán thưởng trong lòng “Xem ra cô gái này cũng có bản lĩnh”.
Sau khi bàn bạc thống nhất với nhau, hai người bắt đầu lên kế hoạch trở thành bà mối cho Lâm Trạch Dương, mà bước đầu tiên chính là tận dụng cơ hội lần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play