"Điềm Điềm!"
Cảnh Điềm nghe thấy phía sau có người gọi tên.
Giọng nói quen thuộc khiến cô sợ hãi, vội vàng vào nhà đóng chặt cửa lại.
Lạc Thiên ở bên ngoài gõ cửa, nói.
"Cảnh Điềm, em ra đây, chúng ta nói chuyện một lát được không? Cảnh Điềm!"
Cảnh Điềm trấn tĩnh bản thân, khắc chế giọng nói run rẩy xuống.
"Chúng ta không có gì để nói cả! Anh đi đi! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát báo anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp đó!"
Cảnh Điềm buông lời cảnh cáo.
Lạc Thiên hiểu rõ mục đích của cô là muốn anh rời đi.
Nhưng đã đến thì anh sẽ không trở về một mình!
"Điềm Điềm, em nghe anh nói được không? Cho dù anh có phải vào tù, anh cũng sẽ đưa em về bằng được!"
Cô im lặng không đáp.
Lạc Thiên ở bên ngoài tiếp tục nói.
"Điềm Điềm, em về nhà đi.
Cô chú rất lo lắng cho em! Coi như là vì người nhà, được không?"
Cảnh Điềm nghĩ đến người nhà lòng cô cũng thấy hổ thẹn.
Nhưng bây giờ trở về cô biết ăn nói sao với họ về đứa trẻ trong bụng.
Không lẽ lại nói đó cô bị c**ng hi3p mà có? Như vậy ba mẹ sẽ càng đau lòng biết bao!
Lạc Thiên đã hạ thấp giọng điệu thuyết phục vẫn không lay chuyển được ý chí kiên định của cô.
Nhưng anh sẽ không từ bỏ!
Khoảng chừng hơn một tiếng sau, ba mẹ Cảnh đã đến nơi.
"Sao rồi? Con bé đâu?"
Giọng điệu gấp gáp của hai người truyền vào trong.
Cảnh Điềm không tự chủ được mà giật thót tim.
Nhìn cái bụng đang nhô cao, cô bối rối không biết phải làm sao.
Mẹ Cảnh tiến gần đến cửa, bà cất giọng êm ái pha lẫn sự nhớ nhung.
"Tiểu Điềm! Là mẹ đây.
Ba con cũng đến rồi.
Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết.
Ba và mẹ sẽ giúp con.
Nha!"
Mẹ quan tâm mình như vậy, Cảnh Điềm càng thêm thẹn lòng.
Cô làm con mà trước giờ toàn luôn tùy hứng, chưa làm tròn bổn phận của mình.
Cô chính là đứa con bất hiếu đáng trách!
Trước thái độ khẩn cầu của mẹ, cô vẫn là mềm lòng.
Gạt những giọt nước mắt, cô đưa tay mở cửa.
Cánh cửa được mở ra, mẹ Cảnh đôi mắt ướt át nhìn con gái.
Bỗng nhiên bà chợt chú ý đến phía dưới, đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn con gái.
Cảnh Điềm cảm nhận được mẹ đang nhìn mình, cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt bà.
Cả ba Cảnh và Lạc Thiên cũng nhận ra cô đang mang thai.
Lạc Thiên như bị sét đánh, cả cơ thể cứng nhắc, trong lòng tâm trạng lẫn lộn.
Nói anh thật bản thân có chút hạnh phúc khi người mình yêu đang mang trong mình giọt máu của anh.
Nhưng nghĩ đến đó là kết quả của một tội lỗi không thể tha thứ, anh lại không vui được nữa.
Không khí như bị ngưng kết, tĩnh mịch khác thường.
Ba Cảnh là người phản ứng lại đầu tiên, ông cứng nhắc nói.
"Được rồi! Tiểu Điềm, chúng ta về nhà thôi."
Suốt quãng đường trở về, cả bốn người không nói một lời.
Bà Cảnh ánh mắt mờ mịt hướng ra ngoài xe.
Mẹ Cảnh vì quá sốc mà im lặng.
Còn cô là vì cảm giác xấu hổ vây quanh.
Lạc Thiên lái xe nhưng đáy lòng lại đang giằng xé lương tâm.
Về đến nhà, ba Cảnh đỡ vợ ngồi xuống ghế.
Cảnh Điềm đi trước, Lạc Thiên lẽo đẽo theo sau.
Đến lúc này, mẹ Cảnh lấy lại tinh thần, giọng nói yếu ớt hỏi.
"Tiểu Điềm, con có chuyện gì giấu chúng ta đúng không?"
Cảnh Điềm im lặng cúi gằm mặt xuống đất.
Lỗi là do anh gây ra, Lạc Thiên không thể đúng ngoài nhìn cô bị người nhà chất vấn, vì vậy anh chủ động quỳ xuống trước mặt mọi người, nói.
"Cô chú...!tất cả là tại cháu! Cô ấy không có lỗi gì.
Nếu muốn mắng, muốn đánh, mọi người cứ trút lên cháu!"
Ba mẹ Cảnh khó hiểu nhìn anh.
Hành động này làm cho họ không kịp tiêu hoá.
"Cháu làm gì vậy? Lỗi của cháu là sao? Chẳng lẽ..." Ba Cảnh nói.
"Bởi vì...!cháu là một tên khốn! Trong lúc sau rượu...!đã c**ng bức Cảnh Điềm."
Tin tức này còn chấn động hơn! Hai phụ huynh không thể tin được người họ luôn yêu quý lại có thể làm ra chuyện không bằng cầm thú với con gái họ.
Hai người đưa mắt nhìn con gái, lại chỉ thấy cô càng cúi thấp đầu hơn mà khóc.
Biết con gái bảo bối của mình phải chịu nhiều uất ức như vậy, đến nỗi phải chạy trốn đến nơi xa xôi, họ khổ sở không thôi, càng thống hận kẻ đã gây ra đau khổ cho con gái mình.
Ba Cảnh kích động cầm lấy chiếc gạt tàn thuốc trên bàn ném về phía anh sau đó tức giận đùng đùng đi tới, không khống chế được bản thân mà ra tay đánh người.
Lạc Thiên bị thương, trán rỉ máu đỏ tươi nhưng anh không có ý định chạy trốn.
Sợ với những gì anh gây ra cho cô, thế này vẫn là quá ít.
Mẹ Cảnh dù rất đau lòng cho con gái nhưng bà vẫn phải ngăn cản ông.
Sợ trong lúc lửa giận sẽ gây ra án mạng.
Còn anh, họ nhất định sẽ để anh chịu sự trừng phạt của Pháp luật.
Cảnh Điềm nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt như những giọt trân trâu thì nhau rơi xuống.
Cô bất lực xoay người chạy lên phòng.
Mẹ Cảnh sai bảo vệ đuổi anh ra ngoài.
Lạc Thiên nhất quyết không chịu rời khỏi.
Anh quỳ trước cổng lớn.
Mặc dù không thể thay đổi những gì đã xảy ra nhưng đây là điều anh cần làm và bắt buộc phải làm!
Mặt trời bắt đầu xuống núi, bóng đêm đang dần nuốt chửng ánh sáng, Lạc Thiên vẫn quỳ ở đó.
Do quỳ ở đó quá lâu, anh nhanh chóng mất sức, khuôn mặt cũng trở nên nhợt nhạt.
Ở trên phòng, Cảnh Điềm vẫn luôn lặng lẽ nhìn anh.
Nhiều lúc cô không hiểu trái tim mình muốn gì nữa.
Người đàn ông này đã gây ra quá nhiều thương tích cho cô nhưng cô vẫn không học được cách buông tay.
Lúc trước cô tưởng mình đã quên được rồi, tưởng mình đã tìm được một người yêu mình và mình cũng yêu, nhưng cô đã sai.
Đối với bạn trai cũ, cô chỉ là thương cảm, đó không phải tình yêu thật sự! Chỉ là một lá chắn cô tự thiết lập cho mình để phòng bế tình cảm sâu tận đáy lòng.
Khi phát hiện bản thân bị lừa rối, cô chỉ thấy niềm tin bị phản bội, ngoài ra không đau lòng như cô đã nghĩ.
Người đàn ông có thể khiến cô khổ sở vì tình, luôn là anh!
Mẹ Cảnh bước vào phòng nhưng cô không có phát hiện ra.
Nhìn con gái như vậy bà lặng lẽ thở dài.
Bàn tay ấm áp dịu dàng đặt lên vai con gái.
Không biết qua bao lâu, trời đột nhiên đổ mưa.
Từng hạt mưa lạnh rơi xuống.
Ngâm mình trong nước mưa, người có khoẻ đến mấy cũng không chịu nổi, cơ thể Lạc Thiên nặng nề đổ xuống.