Nguyễn Ngưng lấy hết can đảm nói xong, nhưng thật lâu sau không thấy được đáp lại.
Cô nâng mi, trộm nhìn Phó Minh Viễn.
Vốn định xem anh có phản ứng gì, ai ngờ lại trực tiếp đối diện đôi mắt của anh.
Mắt hoa đào hơi cong, mang theo ý cười.
Giống như mang cả ngân hà, rải đầy ánh sao.
Nguyễn Ngưng ngẩn ngơ.
Anh Minh Viễn… đẹp trai quá.
Đồng thời, cô lại mơ màng thầm nghĩ, không phải vừa nãy anh còn không vui sao?
Lúc cô hỏi còn sợ anh sẽ tức giận cơ, sao lại cười rồi?
Thấy cô ngẩng đầu, Phó Minh Viễn thu nụ cười.
Anh nhìn thoáng qua ghế điều khiển.
Bạch Nham ngồi nghiêm chỉnh, nhưng rõ ràng đang dựng lỗ tai nghe lén.
Phó Minh Viễn khẽ nhíu mày, nghĩ nói: “Bạch Nham, cậu về trước đi.”
Sau đó kéo Nguyễn Ngưng xuống xe.
Thật ra Bạch Nham cũng không nghĩ nhiều, tưởng là tình thú giữa hai vợ chồng bọn họ, cũng biết không nên nghe thêm, chào xong rồi lái xe rời khỏi chung cư của Phó Minh Viễn.
Nguyễn Ngưng kéo túi xách, khẩn trương đứng bên cạnh Phó Minh Viễn, ghé mắt trộm nhìn anh một cái.
Anh để anh Bạch về trước, vậy hẳn là đồng ý rồi đúng không?
Phó Minh Viễn đút tay túi quần, trêи mặt cố ý lộ ra vài phần suy tư.
“Kịch ân ái?”
Anh nhướng mày nhìn cô một cái, rồi nhìn không trung phía xa, như là đang suy xét, thật ra đang cố gắng đè khoé môi không ngừng muốn cong lên xuống.
“Vâng ạ!”
Anh ngẩng đầu, Nguyễn Ngưng không thấy rõ vẻ mặt anh.
Chỉ có thể dùng sức gật đầu, mở to mắt nhìn anh chân thành tha thiết, hy vọng anh có thể đồng ý.
Phó Minh Viễn nghiêng người rũ mi, mắt hơi cong, không giống dáng vẻ ổn trọng nghiêm túc ngày thường.
Có chút lưu manh, lại làm tim Nguyễn Ngưng đập nhanh.
Anh khom lưng tiến đến bên tai cô, thấp giọng hỏi: “Vậy em muốn diễn thế nào?”
Hai người nhìn nhau một lúc, Nguyễn Ngưng bại trận.
“Như vậy đi, chúng ta đi mua đồ ăn, em làm một món cho anh nếm thử, nếu không ngon thì buổi tối chúng ta ra ngoài ăn với anh trai?”
Cô căng thẳng nhìn Phó Minh Viễn, chờ đợi ý kiến từ anh.
Nếu thật sự không quen ăn, nguyên liệu nấu ăn còn dư cũng có thể để trong tủ lạnh, lần sau cô lại tự làm, không lo lãng phí.
“Được.” Phó Minh Viễn gật đầu đáp.
Nguyễn Ngưng nhếch miệng, hơi mỉm cười.
Vì thế, cô ngồi trêи xe Phó Minh Viễn, đến chợ bán thức ăn gần nhất với anh.
Thấy hơi xa, cô nghĩ phải mua nhiều nguyên liệu nấu ăn chút, sau này không cần ngày nào cũng phải chạy đi nữa.
Vẫn chưa đến giờ cơm, người trong chợ bán thức ăn không tính là nhiều.
Nhưng dưới sự giám sát của Nguyễn Ngưng, Phó Minh Viễn vẫn đeo khẩu trang kính râm kín mít, bảo đảm không bị ai nhìn ra manh mối.
Hai người tựa như vợ chồng mới cưới chân chính, vừa dạo trong chợ bán thức ăn vừa chọn nguyên liệu nấu ăn tươi mới.
Đừng nhìn Phó Minh Viễn tây trang giày da, khí chất thanh lãnh xuất trần, đi trong chợ bán thức ăn quả thực không hợp.
Nhưng Nguyễn Ngưng phát hiện, anh còn thuần thục hơn cô!
Cô trộm học tay nghề với đầu bếp trong nhà.
Nguyên liệu nấu ăn gì đó tất nhiên đều có sẵn, thậm chí xử lý cũng không cần cô làm, thật ra cô rất lờ mờ trong khâu tìm nguyên liệu.
Nhưng Phó Minh Viễn lại hành động rất dứt khoát quyết đoán.
Thỉnh thoảng nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của cô còn giảng giải cho cô, nói rất rõ ràng.
Mắt cô lấp lánh nhìn anh vừa lấy ra quyển sổ nhỏ ghi lại.
Đây đều là kinh nghiệm sinh hoạt quý giá, phải nhớ kỹ mới được.
Tuy thân là đại tiểu thư Nguyễn gia, ăn sung mặc sướиɠ từ nhỏ. Nhưng trong tiềm thức, cô vẫn luôn chuẩn bị cho một ngày nào đó rời khỏi Nguyễn gia, cho nên dù sau này phải sống một mình, cô cũng không hoảng sợ lắm.
Giống như kế hoạch, cuối cùng cũng đến ngày đó, cô tiếp nhận hiện thực một cách nhẹ nhàng.
“Anh Minh Viễn, anh thật lợi hại, biết nhiều như vậy!”
Lúc hai người trở lại trong xe lần nữa, sùng bái của Nguyễn Ngưng với Phó Minh Viễn đã bộc lộ ra ngoài.
Phó Minh Viễn hơi cong môi, thực hưởng thụ ánh mắt giờ phút này cô nhìn anh.
Ngoài miệng lại chỉ nhàn nhạt nói: “Không có gì, anh chỉ trải qua nhiều hơn em mấy năm thôi.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, ánh mắt nhìn anh vẫn rực sáng.
Phó Minh Viễn nhìn cô một cái, không nhịn được mà xoa đầu cô, lúc này mới khởi động động cơ, lái xe lên đường.
Lúc hai người về đến nhà, mèo con kêu meo meo đón.
“Bảo bối, chị nhớ em lắm, em ở nhà có nhớ chị không?”
Nguyễn Ngưng khom lưng ôm nó lên, cười tủm tỉm hôn trán nó, rồi ôm vào trong ngực che chở.
Xem cô chơi với mèo vui vẻ như vậy, vẻ mặt Phó Minh Viễn dịu dàng.
Nhưng nhìn Kẹo bông gòn được cô ôm vào trong ngực hôn trái hôn phải, đáy lòng lại dâng lên một chút hâm mộ.
Nghĩ có một ngày bản thân lại lưu lạc đến mức hâm mộ một con mèo, anh lắc đầu, xách nguyên liệu nấu ăn vào phòng bếp.
Nguyễn Ngưng xoa đầu mèo con.
Chơi một lúc rồi buông nó ra, đi theo vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng đeo tạp dề bận rộn trong phòng bếp của người đàn ông, cô thấy hoảng hốt, trong lòng lại dâng lên ấm áp.
“Anh Minh Viễn, em làm cho, anh ra ngoài ngồi là được.”
Phó Minh Viễn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày hỏi: “Em xử lý hết chỗ nguyên liệu nấu ăn này à?”
Nguyễn Ngưng nghẹn họng.
Được rồi, đúng là cô không biết…
Mèo con ló đầu nhìn phòng bếp, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống, nhìn chủ nhân bận rộn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười mềm mại ngọt ngào.
Nó nghiêng đầu, dáng vẻ đáng yêu.
“Dingdong —— dingdong ——”
Món đầu tiên vừa ra nồi, chuông cửa liền vang lên.
Nguyễn Ngưng vội vàng rửa sạch tay, đi ra ngoài mở cửa.
Người tới cầm rượu vang đỏ trong tay, nhìn thấy cô ánh mắt sáng lên, “Ngưng Ngưng.”
Nguyễn Dật Trạch nhìn em gái nhà mình, rõ ràng chỉ có một ngày không gặp lại cảm thấy như đã lâu không gặp rồi.
Anh đánh giá cô từ trêи xuống dưới, ừ, sắc mặt hồng nhuận, rất tốt rất tốt.
Nhưng lúc thấy cô đeo tạp dề, mày nhăn chặt lại.
Phó gia đúng là khinh người quá đáng, mới vừa kết hôn, ngày hôm sau đã xem em gái anh như người hầu mà sai bảo?
Nhìn sắc mặt anh bỗng biến thành màu đen, Nguyễn Ngưng chớp mắt.
Tuy không hiểu sao nhưng cô vẫn để anh vào trước.
“Phó Minh Viễn đâu?”
Nguyễn Dật Trạch nổi giận đùng đùng vào nhà.
Nhưng mà lúc nhìn thấy em rể đang ở trong phòng ăn, cũng đeo tạp dề, khí thế của anh không khỏi cứng lại.
Phó Minh Viễn đặt đĩa lên bàn, nghe vậy nhìn qua.
Đối diện với ánh mắt bình tĩnh thâm thúy của anh, khí thế của Nguyễn Dật Trạch lại nhỏ đi một phần.
Phó Minh Viễn gật đầu với anh, chỉ ghế dựa nói: “Dật Trạch, ngồi đi, còn vài món nữa.”
Nói xong lại xoay người vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng anh, Nguyễn Dật Trạch nghẹn một hơi ở ngực.
Tuy theo luân lý mà nói, thân là em rể của anh, hẳn phải gọi anh một tiếng anh vợ.
Nhưng Phó Minh Viễn lớn hơn anh năm tuổi, khí chất cường đại và sõi đời hơn anh, các trưởng bối dứt khoát để vai vế bọn họ ngang bằng.
Tuy thực nghẹn khuất nhưng các trưởng bối đều lên tiếng, anh cũng chỉ có thể tiếp thu.
Lúc này, Nguyễn Ngưng đóng cửa đi tới.
“Đúng vậy, anh trai, anh ngồi một lúc nhé, sắp được ăn rồi.”
Sau đó Nguyễn Dật Trạch thấy cô cũng đi theo Phó Minh Viễn vào phòng bếp.
Anh cầm rượu vang đỏ trong tay, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.
“Meo ——”
Người lạ tới nhà, mèo con lại không sợ chút nào, dùng chân đôi chân ngắn ngủn chạy tới, ngồi xổm trước mặt anh tò mò đánh giá.
Nhìn mèo con, Nguyễn Dật Trạch khựng lại.
Tất nhiên anh biết em gái rất thích mèo, từ nhỏ đã muốn nuôi, nhưng bởi vì ba mà vẫn luôn không được như nguyện.
Thấy mèo này mới được hai ba tháng, hẳn là mới mua không lâu, Phó Minh Viễn cũng không giống sẽ nuôi mèo, vậy là ai nuôi, đáp án có sẵn rồi.
Cơn giận nghẹn trong ngực của Nguyễn Dật Trạch dần giảm đi.
Anh đặt rượu vang đỏ lên bàn, khom lưng bế mèo con lên.
Mèo con màu trắng ngà, bụng mềm mại, thật sự đáng yêu.