Tử Hạo ngồi trong xe ngựa nhìn Tử Hàn lên tiếng hỏi: “Hoàng huynh, huynh như vậy là sao?”
Tử Hàn đang nhắm mắt dưỡng thần nghe hỏi thì mở mắt cau mày: “Ý đệ là gì?”
Tử Hạo tựa lưng vào thành xe bắt đầu đầu nói ra những thắc mắc trong lòng: “Tính cách của huynh đệ hiểu rất rõ nên từ lúc Cao đại tiểu thư vì huynh mà bị thương thì đệ thấy huynh dường như đã thay đổi hoàn toàn.

Huynh biết
quan tâm, chăm sóc tỉ mỉ từng chút một cho tiểu thư.

Chưa nói đến dường như chỉ cần tiểu thư có nguy hiểm là huynh liền đến ngay bên cạnh để bảo vệ, bây giờ thì công vụ chưa giải quyết xong đã lôi đệ đến phủ người ta thăm hỏi.

Huynh nói thật cho đệ biết đi rốt cuộc có phải huynh đã động lòng với người ta rồi không?”
Tử Hàn im lặng nhìn ra ngoài tấm màn đang bay phấp phới, Tử Hạo nói tiếp: “Huynh đừng nói là vì áy náy đấy.

Người như huynh mà biết áy náy thì có mặt trời mọc ban đêm.”
Tử Hàn nhìn Tử Hạo gật đầu xác nhận: “Đúng thật là do ta có tình cảm với nàng ấy.”

Tử Hạo nhìn Tử Hàn cười cười: “Hoàng huynh của đệ đã biết động tâm rồi kìa, đến cách xưng hô cũng thay đổi luôn nha.”
Tử Hàn bật cười: “Vì nàng ấy không thích ta xưng bổn vương với nàng ấy nên ta mới đổi cách xưng hô mà thôi.”
Tử Hạo nhướng mày: “Ồ!! Huynh từ lúc nào lại chú ý đến suy nghĩ của người khác thế? Vậy lúc chúng ta tách ra ở rừng phong gần thành Lâm An e cũng là do huynh cố tình rồi đi.”
Tử Hàn nhìn Tử Hạo với ánh mắt tán thưởng: “Thông minh đó! Còn đệ thì sao?”
Tử Hạo nghiêng đầu hỏi lại: “Đệ thì có chuyện gì chứ?”
Tử Hàn nhắm mắt thờ ơ nói: “Không phải đệ cũng có tình cảm với Cao nhị tiểu thư sao?”
Tử Hạo nghe thấy liền nhảy dựng lên: “Sao huynh biết?”
Từ Hàn khinh thường nhìn cậu đáp: “Ta có mù đâu mà không thấy!”
Tử Hạo trề môi: “Đệ biểu hiện rõ ràng vậy sao?”
Tử Hàn tốt bụng nhắc nhở: “Chỉ còn thiếu việc đệ viết lên trên mặt nữa thôi.

Nếu đệ thật sự yêu thích thì phải cố gắng hơn nữa, phải thể hiện ra để người ta cảm nhận được và đặt biệt mặt phải dày hơn nữa mới được.”
Tử Hạo vội hỏi lại: “Vậy đệ phải làm như thế nào?” Tử Hàn nghe xong thì muốn thẳng chân đá cậu một cái, nói thế mà vẫn không hiểu thì thôi vậy.

Hắn chỉ lắc đầu rồi tiếp tục nhắm không thèm đáp lại, Tử Hạo cũng im lặng xoay qua vén màn lên nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài.

Và thế là mỗi ngày Tử Hàn và Tử Hạo lại cùng nhau đến thăm Cao phủ trong suốt nửa tháng cho tới khi Khiết Anh khỏe hẵn mới không thăm hỏi thường xuyên nữa.
--------------*******--------------
Còn nửa tháng nữa là đến hôn lễ của Lâm Mặc và Vĩnh Ninh nên Nghiêm Trung và Túc Trân cùng quyết định làm một bữa tiệc nhỏ để chúc mừng Lâm Mặc.
Chiều tối Lâm Mặc cùng Nghiêm Trung trở về Cao phủ, Túc Trân cùng Khiết Anh và Khiết An đợi sẵn ở đại sảnh từ trước.

Vừa bước vào Lâm Mặc cúi đầu: “Thuộc hạ bái kiến Cao phu nhân, đại tiểu thư, nhị tiểu thư.”
Túc Trân cười gật đầu xua tay: “Được rồi, thức ăn đã mang lên hết rồi.

Mau và trong dùng bữa thôi.” Hai ông bà đi vào trước, Khiết Anh cùng Khiết An và Lâm Mặc nối bước theo sau đi đến hậu viện.
Mọi người đều ngồi xuống thì Tiểu Mai và Tiểu Đào rót rượu cho mọi người, Nghiêm Trung cầm ly rượu lên hướng về Lâm Mặc nói: “Lâm Mặc, ly rượu này ta mời ngươi, chúc mừng ngươi công thành danh toại và có được mối nhân duyên trời ban.”
Lâm Mặc vội cầm ly lên cạn với Nghiêm Trung: “Đa tạ đại tướng quân thời gian qua đã chiếu cố thuộc hạ nên thuộc hạ mới có ngày hôm nay.” Cả hai cùng uống cạn ly rượu.

Khiết Anh ngồi bên cạnh vừa ăn vừa trề môi thầm nói: “Cái gì mà duyên trời ban? Là bà đây ban thì có.

Đợi trời ban lương duyên này hả còn khuya à, ban cho nghiệt duyên thì có á!”
Lâm Mặc rót thêm một ly rượu khác rồi hướng đến Khiết Anh và Khiết An nói: “Ly rượu này thuộc hạ xin kính nhị vị tiểu thư, đa tạ hai vị đã giúp đỡ thuộc hạ có được mối lương duyên như ý!”
Khiết An cầm ly rượu lên đáp lại: “Lâm tướng quân quá lời rồi, tỷ tỷ ta sức khỏe không tốt nên ta xin uống thay.

Lâm tướng quân, mời! Chúc tướng quân và công chúa bách niên hảo hợp!”
Lâm Mặc cúi đầu: “Đa tạ.” Rồi cả hai ngửa ly uống cạn.
Túc Trân gắp thức ăn cho Lâm Mặc và nói: “Đừng uống nữa, Lâm tướng quân mau ăn đi.”
Lâm Mặc nhìn cảnh sum họp như vậy thì có chút chạnh lòng khi nhớ về phụ mẫu quá cố của mình.

Nghiêm Trung thấy y có vẻ bi thương nên cất tiếng hỏi: “Lâm tướng quân có chuyện gì sao?”
Lâm Mặc lắc đầu: “Dạ không, chỉ là thuộc hạ tức cảnh sinh tình nhớ đến phụ mẫu đã mất mà thôi ạ.”
Túc Trân thương cảm cho gia cảnh của y nên đưa tay nhẹ xoa đầu y và dịu dàng nói: “Hài tử ngoan, tội cho con sớm phải bơ vơ như vậy.

Ta và tướng quân không có con trai nên từ lúc gặp con khi con đầu quân cho Cao gia ta đã luôn yêu thương con như hài tử ruột.

Nếu con không chê thì ta và tướng quân muốn nhận con làm nghĩa tử có được không?”

Lâm Mặc nghe vậy liền ngẩng mặt nhìn bà với ánh mắt khó tin.

Nghiêm Trung cũng cười nhẹ nói: “Đúng vậy, từ khi ta gặp ngươi thì đã có cảm tình nên xem ngươi như con trai mà bồi dưỡng ngươi thành tài.

Hay ngươi chê phu phụ bọn ta không cao sang để được làm nghĩa phụ nghĩa mẫu của ngươi đây?”
Lâm Mặc nghe vậy vội quỳ xuống: “Thuộc hạ nào có ý đó ạ! Được tướng quân và phu nhân yêu thương thuộc hạ cầu còn không được.

Xin phụ mẫu nhận của hài nhi một lạy ạ!” Nói rồi y dập đầu sát đất lạy bái phụ mẫu.
Túc Trân vội đưa tay đỡ y đứng lên và nói: “Được rồi Mặc nhi, mau ăn đi nào hài tử ngoan.” Nghiêm Trung cũng đưa đũa gắp một miếng thịt bỏ vào chén cho y và nhìn y mỉm cười.
Khiết Anh và Khiết An thấy vậy thì vui mừng vỗ tay: “Chúc mừng phụ mẫu, chúc mừng Lâm đại ca!”
Lâm Mặc có chút xúc động, mắt có chút hồng hồng nói: “Đa tạ mọi người đã cho con một gia đình hoàn chỉnh.” Bữa tiệc hôm nay vô cùng vui vẻ, mọi người cùng trò chuyện rôm rả và chúc mừng Lâm Mặc cùng bàn bạc về buổi đón
dâu và nửa tháng sau.

Tiệc đến giữa khuya mới tàn nên Túc Trân sắp xếp phòng khách cho Lâm Mặc lưu lại nghỉ ngơi rồi mọi người cũng lui về phòng nghỉ ngơi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play