Khiết An được Tiểu Đào dìu đến chiếc ghế bên cạnh giường ngồi xuống, mọi người từ ngoài bước vào đứng xung quanh nhìn tiểu cô nương luôn luôn vui tươi nhảy nhót nay lại nằm im bất động trên giường, gương mặt trắng hồng giờ lại tái xanh, đôi mắt tựa sao trời nhắm nghiền lại phía sau làn mi dày cong vút, đôi môi đỏ hay nở nụ cười tỏa nắng giờ lại nhợt nhạt khiến cho mọi người không khỏi đau lòng.
Khiết An nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia trong lòng có chút sợ hãi, âm thanh cũng bị đứt quãng trong tiếng nấc nghẹn ngào: “Tỷ tỷ…..tỷ mau tỉnh dậy đi….hức hức……mau mở mắt nhìn muội mỉm cười đi có được không? Muội xin lỗi……hức… Xin lỗi vì đã không bảo vệ được tỷ.

Tỷ đừng nằm im như vậy nữa…..muội sợ…hức….sợ lắm…hức hức.”
Vĩnh Ninh nhẹ ngồi xuống bên cạnh Khiết An, khẽ mở lời an ủi cô: “Khiết An muội đừng lo lắng.

Lúc nãy khi bốc thuốc đại phu có nói là Khiết Anh đã không sao rồi chỉ là sẽ lâu một chút mới tỉnh lại thôi, giờ muội vẫn còn yếu nên quay về giường nghỉ ngơi đi.”
Khiết An im lặng một chút rồi từ từ đứng dậy, Tử Hạo đưa tay đỡ lấy rồi dìu Khiết An quay lại giường nghỉ ngơi.

Tử Hạo đỡ cô nằm xuống thì vươn lấy chăn đắp lại nói: “Khiết An tiểu thư hãy nghỉ ngơi đi, Khiết Anh tiểu thư đã có bọn ta chăm sóc rồi cô hãy yên tâm.” Khiết An gật đầu rồi khẽ khép lại đôi mi gầy mà nghỉ ngơi.
Tiểu Mai và Tiểu Đào mang chậu nước ra ngoài và đi sắc thuốc cho hai tiểu thư của mình, Tử Hàn cùng Tử Hạo, Lâm Mặc và Vĩnh Ninh ngồi lại bàn trà, Tử Hàn lên tiếng: “Lâm tướng quân hãy đưa hoàng tỷ cùng phạm nhân và
chứng cứ về cung trước đi, Khiết Anh tiểu thư không biết khi nào tỉnh lại nên bọn đệ sẽ ở lại đến khi nàng ấy khỏe hơn thì sẽ về cung.

Hoàng tỷ về đừng để Cao tướng quân và phu nhân biết được chuyện tiểu thư trọng thương lại lo lắng bất an.

Để lại Hắc Bảo và Bạch Long lại cho bọn đệ là được rồi.” Hắn ngẩng lên nhìn hai cận vệ nói: “ Còn Trình Ẩn và Châu Phong! Hai ngươi hãy đi tìm mua thêm hai con ngựa tốt để lúc trở về có mà cưỡi.” Mọi người nhận lệnh đứng lên đi sắp xếp mọi chuyện theo lệnh của Tử Hàn.
Vì Khiết Anh và Khiết An cần dưỡng thương nên Tiểu Mai, Tiểu Đào và Vĩnh Ninh được sắp xếp qua phòng khác nghỉ ngơi.

Tối đến, Tử Hàn và Tử Hạo cho Tiểu Mai và Tiểu Đào lui về phòng riêng nghỉ ngơi rồi cả hai cùng ngồi bên cạnh trông chừng hai người bệnh, trên gương mặt tuấn tú ấy đã vương không ít mệt mỏi.

Khi mọi vật đã chìm vào giấc ngủ thì Vĩnh Ninh bước vào.
Vĩnh Ninh lên tiếng: “A Hàn, Khiết Anh thế nào rồi?”
Tử Hàn khẽ day day mi tâm lắc đầu: “Vẫn không có chút khởi sắc hơn nữa hơi thở lại có chút suy yếu hơn.”
Vĩnh Ninh quay sang hỏi Tử Hạo: “A Hạo, Khiết An sao rồi?”
Tử Hạo quay sang nhìn cô rồi quay lại đáp lời Vĩnh Ninh: “Khiết An tiểu thư ngủ từ lúc trưa đến giờ nên sắc mặt có chút tươi tắn lại rồi, hoàng tỷ đừng lo.”
Vĩnh Ninh gật đầu quay sang nhìn Tử Hàn, thấy hắn như vậy thì có chút vui mừng vì hắn đã biết quan tâm lo lắng cho người khác, nghĩ đến đây Vĩnh Ninh sắc mặt nghiêm túc lại nói: “A Hàn, ta có chuyện muốn nói với đệ!”

Tử Hàn có chút mệt mỏi bước đến bên bàn trà ngồi xuống hỏi: “Đại tỷ có chuyện gì vây?” Tử Hạo lúc này cũng chú ý đến sắc mặt của Vĩnh Ninh nên khẽ xoay người lắng nghe.
Vĩnh Ninh vừa vươn tay lấy bình trà vừa nói: “Ta biết đệ không ưa Khiết Anh là vì đệ thấy muội ấy dây dưa với cả Lâm ca ca và thái tử kia nhưng ta muốn nói cho đệ biết là đệ đã hiểu lầm muội ấy rồi.”
Tử Hàn cau mày: “Hiểu lầm?” Tử Hạo cũng nghiêng đầu cau mày khó hiểu.
Vĩnh Ninh hấp nhẹ ngụm trà cho thanh tỉnh rồi nói tiếp: “Đúng vậy.

Ta và muội ấy có chuyện không thể nói nhưng giờ đây mọi chuyện đã được an bài rồi nên chắc cũng đã đến lúc nói cho đệ hiểu rồi!” Tử hàn có chút không kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì tỷ nói nhanh đi đừng vòng vo nữa.”
Vĩnh Ninh nói: “Thật ra ta và Lâm ca ca đã yêu nhau từ trước, là do một tay Khiết Anh và Khiết An giúp đỡ là và chàng gặp nhau.

Những lần ta xuất cung đều là để gặp chàng do Khiết Anh sắp xếp đấy.”
Tử Hàn có chút khó hiểu hỏi lại: “Chuyện này là sao chứ?”
Vĩnh Ninh hít sâu một hơi rồi nói tiếp: “A Hàn, đệ còn nhớ lúc đệ gặp Kiết Anh cải nam trang ở ngoài phố đi cùng hai nha hoàn không?”
Tử Hàn nhớ lại một chút rồi gật đầu: “Ừm.

Lúc đó đệ còn tiện tay giúp một chút.

Đến khi bị Lý công công tra hỏi thì mới biết hóa ra là nàng ấy.”
Vĩnh Ninh gật đầu: “Lúc Khiết Anh lấy cớ mua vật trang trí để ta và Lâm Mặc cùng hò hẹn, khi gặp mặt đệ thì muội ấy vội chạy bán sống bán chết về báo tin và nhanh chóng mang ta hồi cung sợ bị đệ bắt gặp.”
Tử Hàn và Tử Hạo thần trí có chút mơ hồ cứ như người cõi trên mà lắng nghe tiếp câu chuyện.

Vĩnh Ninh nói tiếp: “Lúc đệ thấy Khiết Anh cùng Lâm Mặc ở ngoài bờ sông phía sau doanh trại thật ra là ta đang cùng càng hò hẹn nhưng đệ lại bất ngờ xuất hiện nên Khiết Anh vội vàng chạy đến thay thế còn ta thì cùng Khiết An trốn ở phía gần đó, may mà lúc đó đệ không quan sát kỹ nên chúng ta mới thoát một kiếp.

Còn lúc đệ bắt gặp muội ấy nào là tặng hoa rồi cười đùa vui vẻ, tay trong tay với Lâm Mặc đi dao gì đó là hoàn toàn không hề có, lúc đó muội ấy gói bó hoa ấy là để Lâm Mặc tặng cho tỷ, khi Lâm Mặc tỏ lời cám ơn thì muội ấy mới khẽ cười rồi níu lấy áo của Lâm Mặc hối thúc nhanh chóng đi đến chỗ ta vì sợ ta chờ đợi.”
Tử Hàn nét mặt khó tin hỏi lại: “Vậy còn người ngồi dùng bữa với thái tử?”
Vĩnh Ninh uống cạn ly trà thấm giọng rồi nói tiếp: “Thực ra đệ nhìn nhầm rồi, đó là A Tuyết biểu tỷ của Khiết Anh và cũng là vị cô nương được muội ấy cứu khỏi tay tên Tôn Đức mà đệ từng điều tra đó.

Vì Khiết Anh và Thái tử có chút quen biết nên mới cho A Tuyết mặc y phục giống mình mà gặp mặt thái tử cùng mạn che để tránh mọi người dèm pha tỷ ấy mà thôi.”
Tử Hạo trợn mắt lắp bắp: “A Tuyết…và thái…tử? Chuyện này quá khó tin rồi đi.”

Lúc này Khiết An lên tiếng: “Tuy là rất khó tin nhưng đó là sự thật đấy, muội còn có tin định không nói nhưng giờ không nói e là tỷ tỷ phải chịu thêm uất ức nên muội đành nói vậy.” Khiết An vừa tỉnh lại vô tình nghe Vĩnh Ninh nói ra mọi chuyện, cô nghĩ cũng không nên giấu chuyện này làm gì mới quyết định nói ra sự thật này.
Vĩnh Ninh thấy cô tỉnh dậy thì vội nói: “Khiết An muội tỉnh rồi sao? Còn chuyện gì mà ta không biết nữa?”
Khiết An được Tử Hạo đỡ ngồi tựa vào thành giường, Khiết An cúi đầu đa tạ rồi xoay qua nói tiếp: “Mới đây thái tử có đến Cao phủ, giờ ngài ấy đã là hoàng đế Đông Nhạc và ngõ ý muốn cưới Tuyết tỷ làm hậu, nguyện dùng hậu vị
làm sính lễ, Cao gia cũng đồng ý và tỷ tỷ là người đứng ra thay mặt tân nương đòi sính lễ và đích thân sẽ lo mối hôn sự này, tỷ ấy nói sẽ cho Tuyết tỷ một hôn lễ mà trước nay chưa hề có.”
Vĩnh Ninh nghe vậy thì kích đông vô cùng, cô cười đến vui vẻ hỏi: “Thật sao? Quả là chuyện không ngờ đến luôn đó.

Khiết Anh có vẻ có tài se duyên quá nhỉ?”
Khiết An nhìn vẻ mặt của Tử Hàn như hoàn toàn không tin, cô nói tiếp: “Nếu mọi người không tin thì có thể đợi thêm tầm hai tháng đổ lại sẽ biết thôi.

Muội cũng không dám càng rỡ mà đặt điều nói bậy vấn đề này đâu.” Sau một
hồi nói chuyện đã khiến Khiết An có chút mệt mỏi, Tử Hạo vội vàng đỡ cô nằm xuống rồi chỉnh chăn lại ngay ngắn mới bước đến bàn trà.
Tử Hạo càng nghe càng khó tin, tâm trạng lên luôn tận chín tầng mây, còn Tử Hàn thì trong lòng lại phức tạp vô cùng.

Hóa ra là hắn hiểu lầm nàng, hóa ra là do hắn thiếu suy nghĩ, hóa ra là do hắn tự tin vào những gì mình thấy mà chà đạp nhân phẩm của nàng..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play