Khiết Anh sau khi đến doanh trại về thì vội vàng chạy đến phòng của Khiết An, vừa bước vào nàng liền hỏi: “An An, muội chuẩn bị đủ thứ ta cần chưa?”
Khiết An gật đầu: “Dạ rồi ạ! Tỷ xem nè, hoa thược dược và oải hương, quạt ngọc cùng với giấy màu.

Đủ rồi chứ ạ?”
Khiết Anh gật đầu rồi bước đến mang một bộ y phục màu hoa đào từ trong tủ cùng với một tấm khăn lụa đưa cho Khiết An và nói: “Muội giờ hãy mang cái này qua cho Tuyết tỷ tỷ đi, nói là tối nay hãy mặc bộ này cùng đi xem hát với chúng ta, trước khi ra cửa nhớ lấy cái này che mặt lại đó.

À! Sẵn muội hãy nói Tuyết tỷ tỷ hãy họa một bức tranh lên cây quạt ngọc này đi để tối nay cho tỷ ấy làm quà tặng thái tử.

Giờ ta cùng Tiểu Đào gói hai bó hoa này để
tối cho hai vị kia tặng giai nhân.” Khiết An nghe xong thì gật đầu vội cùng Tiểu Mai qua phòng tìm A Tuyết còn Khiết Anh và Tiểu Đào ở lại cùng nhau bắt tay vào làm việc, đến giờ cơm trưa thì mọi chuyện cũng hoàn tất.

Khiết Anh mang hết cất qua một bên rồi nói: “Chúng ta ra ăn cơm thôi, từ sáng giờ chưa ăn gì tỷ đói sắp có thể ăn hết một con bò luôn rồi.” Khiết An cùng Tiểu Mai, Tiểu Đào nghe vậy liền đưa tay che miêng cười khúc khích rồi cùng nhau ra ngoài dùng bữa.
Dùng bữa xong Khiết Anh quay sang Túc Trân và Nghiêm Trung nói: “Phụ thân, mẫu thân.

Tối nay con cùng An An và Tuyết tỷ tỷ sẽ đi xem hát với công chúa sợ sẽ về trễ nên hai người không cần đợi chúng con đâu ạ!” Rồi quay
qua nói với Dương Thanh: “Dương bá bá, người hãy cho phép Tuyết tỷ tỷ đi chơi với chúng con nhé?” Dương Thanh chỉ cúi nhẹ đầu xem như đồng ý.
Túc Trân mỉm cười gật đầu: “Được rồi! Nhưng cũng phải tranh thủ về sớm đấy! Nữ nhi không nên ở ngoài đường khuya đâu đó!” Khiết An gật đầu: “Dạ, chúng con biết rồi ạ, người hãy yên tâm.”
A Tuyết ngồi bên cạnh nghe nhắc đến mình thì ngẩng lên hỏi: “Tỷ cũng được công chúa mời đi sao?”
Khiết An gật đầu cười: “Đúng vậy, công chúa nói bốn chúng ta cùng đi sẽ vui hơn.

Y phục ta đã chuẩn bị cho tỷ rồi đó, tối nay tỷ nhớ mặc nhé!”
A Tuyết nhìn sang Dương Thanh, thấy ông gật đầu thì A Tuyết mới đáp: “Được, tối nay tỷ sẽ mặc.” Dùng bữa xong thì A Tuyết xin phép dìu Dương Thanh vào trong nghỉ ngơi.

Bấy giờ Nghiêm Trung nhìn Khiết An và Khiết Anh hỏi: “Còn chuyện các con dự tính thì tiến triển đến đâu rồi?”
Khiết Anh cười tươi đáp: “Dạ vẫn đang rất tốt ạ!”
Túc Trân thở dài: “Chỉ biết lo cho người ta, con nhìn lại con xem nay đã bao nhiêu rồi mà không lo cho mình gì hết.”
Khiết Anh cười đáp: “Con chỉ muốn ở vậy với phụ mẫu thôi a!!”
Nghiêm Trung hừ nhẹ: “Nào có lý đó chứ? Nữ nhi là phải xuất giá làm gì có chuyện ở vậy chứ?”
Khiết An nghe vậy thì biết thế nào cũng nói đến mình nên vội vàng đứng lên nói: “Mẫu thân, phụ thân.

Chúng con ăn no rồi nên chúng con xin phép về phòng nghỉ ngơi đây ạ!” Nói rồi cô kéo Khiết Anh phóng thẳng về phòng cứ
như bị ma đuổi vậy.
Túc Trân nhìn thấy mà chỉ biết thở dài: “A Trung, chàng xem nữ nhi của chàng kìa! Haizzz!”
Nghiêm Trung cười nhẹ: “Cũng là nữ nhi của nàng mà! Dù sao chúng cũng còn nhỏ, nàng cứ để từ từ không sao đâu.” Bà nghe xong cũng chẳng biết nói gì hơn đành im lặng đứng lên đi vào trong, ông thấy vậy cũng đứng cùng bà về phòng nghỉ ngơi.

Chiều hôm đó, Khiết Anh đi vào cung đón Thế Bảo cùng Vĩnh Ninh còn Khiết An sẽ đưa A Tuyết đến nơi hẹn trước cùng đợi với Lâm Mặc..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play