Năm người bước ra cổng hoàng cung rồi lên xe ngựa chạy nhanh đến Vân Hạc lâu.

Đến nơi, nàng cho xe ngựa dừng trước tửu lầu, Khiết Anh bước xuống xe rồi nói: “Y phục khác ta đã chuẩn bị và đặt dưới chân ghế, Tiểu Mai và Tiểu Đào hãy giúp công chúa thay y phục đi, mọi người cũng thay y phục đi, y phục chúng ta ta để bên ngoài đấy, xong rồi hãy ngồi trên xe đợi ta ra nhé!” Mọi người gật đầu rồi Khiết Anh xoay người bước vào Vân Hạc lâu tìm người.
Nàng bước đến hỏi chưởng quỹ về danh tính người tên Lâm Mặc, ông đưa tay chỉ lên phòng cuối cùng phía bên gian lầu thứ hai.

Khiết Anh cúi đầu cảm ơn rồi nàng cất bước đi lên.

Đến nơi, nàng mở cửa ra thì đập vào mặt nàng là dáng người cao to, tràn đầy mạnh mẽ với mái tóc búi gọn lên củ tỏi được cố định bằng chiếc trâm gỗ đơn điệu, gương mặt phóng khoáng tuấn tú với những góc cạnh sắc nét, trên người y hôm nay khóc bộ y phục màu lam sẫm đơn giản, trên áo có thêu một chút hoa văn đẹp mắt.

Lâm Mặc bên cạnh cửa sổ, bàn tay vân vê ly trà trong tay nhưng ánh mắt mong chờ cùng lo lắng lại thủy chung nhìn xuống đường nơi dòng người đang tấp nập qua lại mong tìm được người thương.

Hình ảnh này nếu là nữ nhân e là đều đổ gục hết mất, nhưng rất tiếc vì nàng từng là chủ của một cửa hàng hoa tươi lớn ở thành phố thì có bao nhiêu trai đẹp mà nàng chưa gặp qua nên hiển nhiên nàng được cấp giấy miễn dịch với mỹ nam luôn rồi.
Khiết Anh bước đến khẽ lên tiếng: “Lâm tướng quân!”
Lâm Mặc nghe giọng cô liền vội đứng dậy cung kính nói: “Đại tiểu thư, người đã đến.” Tuy chào hỏi nàng nhưng ánh mắt lại đưa ra nhìn phía sau lưng nàng rồi hướng ra cửa để tìm kiếm bóng dáng trong tim.
Khiết Anh bị màn này chọc cho phì cười, Lâm tướng quân với khuôn mặt sống chết mặc bây mà giờ lại bày ra bộ dạng lo lắng, sợ hãy kèm theo nỗi nhớ thương trong ánh mắt khiến nàng không thể tin được.

Đúng là khác xa với
lần đầu nàng gặp đó.
Khiết Anh bước đến ngồi xuống nói: “Đừng lo, công chúa sẽ lên ngay thôi.” Nói rồi nàng mang trong tay áo ra một mảnh ngọc bội bằng bạch ngọc quý giá, trên đó khắc chữ “An” tỉ mỉ đặt lên bàn rồi nói: “Một chút hai người hãy cùng nhau đi dạo phố ngắm trăng, rồi tặng công chúa vật này làm vật định tình.

Còn nói như thế nào thì tùy vào tướng quân rồi.” Trong lòng nàng thầm gào thét: “A!!! Mảnh ngọc bội tốn hết hai mươi lượng bạc của ta aaaa! Tuy là tiền bà đây không thiếu nhưng đó cũng là mạng đó! Ta là chọn sai nghề sao? Làm nguyệt lão tốn kém quá đi mất thôi, vừa tốn chất xám vừa tốn tiền lại tốn công.

Thôi đành vậy, cố gắng tác thành hai người này cho nhanh.

Đến khi hắn làm phò mã rồi thì bà đây sẽ đòi cả vốn lẫn lời quyết không thiếu một xu nhé!” Tuy trong lòng khóc ròng
7749 dòng lệ nhưng ngoài mặt vẫn một nét tỉnh bơ như không.
Lâm Mặc cầm lấy ngọc bội mà lòng vô cùng biết ơn Khiết Anh, mặc dù y và nàng không có nửa phần quan hệ nhưng nàng lại giúp mình vô điều kiện đến nỗi mang cả mạng ra để đánh đổi hạnh phúc cho y.

Lâm Mặc đứng lên cúi đầu cung kính nói: “Đạ tạ tiểu thư đã giúp đỡ mạc tướng.” Thật sự bây giờ ngoài lời cảm ơn ra y cũng không biết nói gì.
Khiết Anh xua tay nói: “Không cần đâu, thôi chúng ta đi xuống thôi, công chúa đang đợi đấy!” Cả hai cùng bước xuống, Khiết Anh bước đến của đứng đợi Lâm Mặc trả tiền trà bánh cho chưởng quỹ rồi cùng nhau ra xe ngựa gặp người.
Ra xe, Khiết An vén màn cho công chúa bước ra.

Hôm nay cô mặc bô y phục màu lam nhạt khá đơn giản, eo thon nhỏ được ôm bởi đai lưng màu lam đậm, trên đó còn thêu nhánh hoa mai trắng đẹp mắt, dưới tà váy thêu những cánh bạch mai đang nở rộ, mái tóc được vấn gọn lên cố định bởi những trâm ngọc mắt mèo màu lam bắt mắt, gương mặt xinh xắn cùng với nụ cười thu hút lòng người khiến Lâm Mặc phút chốc đứng hình, còn Vĩnh Ninh thì bị nhìn đến gương mặt cũng ửng đỏ như người say rượu.
Khiết Anh thật muốn làm mệt với y, đã không có thời gian mà còn ở đây đóng phim ngôn tình nữa chứ! Đúng là điên hết người mà.

Nàng huých nhẹ tay vào cánh tay của Mâm Mặc khiến y giật mình, Vĩnh Ninh cũng ngượng ngùng mà quay mặt sang hướng khác.
Khiết Anh lên tiếng: “Được rồi, hai người hãy đi chơi vui vẻ nhé! Giữa giờ tuất chúng ta sẽ gặp nhau ở đây.” Nàng lấy ra trong tay áo tấm khăn lụa trắng đưa cho Vĩnh Ninh nói: “Tuy là ra ngoài nhưng cẩn thận vẫn hơn, người hãy mang khăn lụa này che mặt lại để lỡ có người thấy thì nguy to.”
Vĩnh Ninh đưa tay nhận lấy rồi mang gương mặt yêu kiều ấy che đi dưới lớp lụa trắng, nàng nhìn sang Khiết An nói: “An An, muội hãy đi theo xem xét tình hình, nếu thấy có ai đó quen mắt thì mau đưa họ đi đường khác tránh giáp mặt.” Khiết An gật đầu rồi nàng bước xuống, trên người đã thay một thân nam trang tuấn lãng, mái tóc được chải sang hai bên che mất gần nửa mặt nên khó nhận ra được đây là một nữ nhân như hoa như ngọc.
Thấy ba người đi rồi nàng mới quay lại nhìn Tiểu Mai và Tiểu Đào lên tiếng: “Hai muội giúp ta thay y phục và chải tóc rồi chúng ta cùng đi mua đồ để trang trí bữa tiệc vào tháng sau nhé!” Cả hai gật đầu rồi dìu nàng bước lên xe ngựa và giúp nàng chải tóc và thay y phục..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play