Sau khi xong việc ở doanh trại thì ông cùng hai nàng trở về phủ.

Khiết Anh và Khiết An sau khi về thì cúi chào Túc Trân tại đại sảnh rồi vội vã quay về phòng chuẩn bị mọi thứ cho yến tiệc.
Túc Trân thấy cả hai có vẻ vui hơn thường ngày liền kéo ông vào bàn trà nói đại sảnh vừa rót trà vừa hỏi chuyện: “A Trung, sao hôm nay thiếp thấy hình như hai đứa có chuyện gì vui lắm thì phải.

Chàng có biết chuyện gì không?” Ông cầm ly trà lên uống cạn rồi mang chuyện khi nãy kể hết chi bà nghe một lượt.
“Phụttttttt!!!”- Túc Trân sau khi nghe xong thì ngụm trà trong miệng chưa kịp nuốt đã bị dọa phun hết ra ngoài.

Bà vội đặt ly trà xuống hỏi lại: “A Trung chàng vừa nói gì?” Bà thật sự là bị ông làm cho hít thở không thông, khẽ đưa tay lên ngực điều chỉnh lại hơi thở của mình.
Ông thấy vậy vội đưa tay ra sau vuốt nhẹ lưng bà và nói: “A Trân nàng đừng tức giận.

Chuyện này thật sự cũng không phải không khả thi.”
Bà thật sự muốn nhảy dựng lên nói: “Chàng còn có thể nói như vậy sao? A Trung! Nữ nhi còn nhỏ không hiểu chuyện không nói.

Ngay cả chàng cũng hùa theo chúng là sao? Hay chàng thấy Cao gia chúng ta đã hưởng đủ hoàng ân rồi nên giờ không cần mạng nữa đúng không?”
Ông cười nhẹ nói: “Phu nhân à! Nói thật thì hơi quá phận nhưng từ khi Anh nhi và An nhi kết thân với Vĩnh Ninh thì ta cũng xem con bé như con cháu trong nhà.

Chuyện nhân duyên hoàng tộc vốn dĩ không thể theo ý mình nhưng mà ta không thể không thương cảm cho con bé, tình cảm vừa chớm nở đã bị quyền lực làm héo úa thì thử hỏi sao không đau lòng cho được chứ!”
Bà khẽ thở dài nói: “Thiếp biết! Thiếp cũng rất thương con bé nhưng đây lại là chuyện khác.

Nói đơn giản chỉ là nhi nữ thường tình nhưng suy nghĩ kỹ lại là ảnh hưởng đến hoàng thất.

Nếu bị truy cứu thì e cả Cao gia ta cũng không gánh nổi đâu.”
Ông nắm tay bà an ủi: “Vì vậy nên ta mới cho hai đứa lấy lòng thái hậu.

Cho dù chuyện xấu nhất xảy đến cũng chỉ bị mắng vài câu mà thôi.

Chuyện này ta đã suy tính kỹ càng rồi nàng hãy yên tâm đi.”
Bà quay qua nhìn ông với vẻ mặt không thể tin: “Ý trời đất ơi! Chàng nói mà thiếp tưởng chàng đang đùa vậy! Thiếp thật hết nói nổi phụ tử chàng rồi!” Nói xong bà bỏ đi vào trong, ông khẽ mỉm cười lắc đầu nhìn theo bóng dáng bà từ từ khuất dần.
Khiết Anh và Khiết An sau khi vào phòng thì Khiết Anh lôi ra xấp giấy đỏ mà nàng dặn hạ nhân mua giúp.

Nàng cầm lên rồi dùng lưỡi dao nhỏ mà nàng đặc biệt tạo theo giống dao tỉa rau củ ở hiện đại mà ba ngày trước nàng nhờ người rèn giúp.

                                                        -------------*******-------------
Khiết An lần đầu tiên nhìn thấy loại dao nhỏ như vậy liền thắc mắc hỏi: “Tỷ tỷ, dao này dùng để làm gì? Là ám khí sao?”
Khiết Anh nhìn cô cười nói: “Muội sẽ biết ngay thôi.” Mũi dao sắc bén chạy theo cổ tay nàng di chuyên mượt mà cắt mảnh giấy thành chữ thọ tuyệt đẹp.
Khiết An nhìn thấy thì vẻ mặt hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, thật là lợi hại.

Tỷ mua ở đâu vậy? Muội cũng muốn.”
Khiết Anh nói: “Là ta đặt thợ làm đấy.

Cái này là để ta dùng làm khắc chữ và họa tiết.

Muội cần làm gì?”
Khiết An đáp: “Muội muốn dùng làm ám khí.”
Khiết Anh gõ nhẹ vào mũi cô nói: “Được, yến tiệc xong ta sẽ nhờ người làm giúp muội một cái.” Khiết An vui mừng gật đầu lia lịa rồi ngoan ngoãn đứng một bên xem nàng làm việc.
                                                        -------------*******-------------
Trước ngày yến thọ hai nàng đã phải vào cung thật sớm để trang trí cho bữa tiệc.

Hôm nay Khiết Anh chọn bộ y phục màu lam đậm đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa càng lộ ra làn da trắng hồng tinh khiết, gương mặt xinh đẹp
tựa như tiên nga giáng thế dù không trang điểm.
Khiết An hôm nay cũng chọn bộ y phục màu chàm đơn giản, tóc buộc đuôi ngựa làm lộ ra làn da trắng hồng, mày ngài như họa, mắt to long lanh cùng hàng mi dày cong vút khẽ chớp, mũi cao môi đỏ tựa tô son khiến nhan sắc càng tăng một bậc, Vì mới qua xuân sáng sớm vân còn se lạnh nên cả hai phải khoát thêm một áo choàng mỏng màu đen lên người.

Cả hai cùng hai nha hoàn đi đến phòng Nghiêm Trung và Túc Trân, vừa bước đến cả bốn người cúi đầu hành lễ: “Phụ thân, mẫu thân!(tướng quân, phu nhân!)
Nghiêm Trung đang ngồi đọc sách nghe tiếng thì ngẩng lên nói: “Nay hai con vào cung sao?”
Khiết Anh gật đầu: “Dạ, hôm nay chúng con cùng mang theo Tiểu Mai và Tiểu Đào theo để giúp đỡ ạ!”
Túc Trân mỉm cười gật đầu rồi bước đến chỉnh lại áo choàng cho cả hai: “Được! Các con mau đi đi, nhớ cẩn thận đấy nhé!” Cả bốn người cùng cúi đầu rồi bước ra ngoài cổng phủ lên xe ngựa vào cung.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play