Chẳng bao lâu sau A Đạt đạo sư trở về, dẫn theo một đám chỉ có tu vi Hậu Thiên kì. Đây toàn bộ là tạp dịch của học viện. Bởi bọn chúng đã quá năm năm nhưng không thể trở thành Tiên Thiên cảnh hoặc ngang vậy nên đã không được làm học viên mà phải rời khỏi. Muốn ở lại thì phải trở thành tạp dịch, nhận đãi ngộ tạp dịch.
Trưởng Lão đoàn phân phó bọn chúng tới giúp xây dựng tệ xá cho đám tân sinh năm nay.
Vật liệu thì chứa trong một chiếc túi trữ vật. Một chiếc còn lại chứa các đồ đạc cần thiết cho sinh hoạt.
Ngay lập tức, lũ tân sinh được huy động tham dự xây dựng tệ xá mới. Có điều nằm ngoài dự đoán là đám tân sinh tỏ ra rất hào hứng, hùng hổ làm việc. Tiếng đùa giỡn, nói cười vang khắp nơi làm công việc tưởng như nhàm chán lại vui vẻ đến kì lạ.
Thậm chí, các đạo sư cũng xắn tay tham gia góp sức.
Hơn ba trăm người, tu vi Hậu Thiên có tới một phần ba nên công việc hoàn thành khá nhanh chóng. Đến khuya hai tòa tệ xá to đùng đã xuất hiện ở khu vực tân sinh. Tuy không được đẹp đẽ như bên Ma pháp phân viện và Vũ kĩ phân viện nhưng tự tay mình làm nên thì vẫn là tuyệt vời nhất.
Ba vị Đạo sư cũng cảm thấy như mình trẻ lại. Chưa bao giờ bọn họ dám có suy nghĩ Hồn hoàn phân viện sẽ có ngày đón nhận đông học viên mới thế này. Vì thế để thưởng cho đám thiếu niên, ba người không tiếc bỏ ra mấy tháng bổng lộc đạo sư để dẫn bọn chúng tới nhà ăn của học viện làm một bữa ra trò.
Do đã được báo trước, nên đồ ăn không thiếu món ngon. Ngoại môn tách biệt hoàn toàn cho nên bọn chúng cũng không gặp các đệ tử nội môn. Tên nào cũng hùng hổ ăn như bị bỏ đói. Đúng là sau một buổi lao động hăng say thì được ăn một bữa ngon là điều tuyệt vời nhất.
Khi cả đoàn người từ nhà ăn trở về, tâm trạng ai cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Nhưng cũng không ít lo lắng, bồn chồn. Đây là đêm đầu tiên bọn chúng ở trong học viện, không biết ngày sau sẽ như thế nào.
Cứ năm tân sinh được xếp ở một phòng
Vũ Tôn, Chan, Dương ở cùng một phòng bên tệ xá nam. Cùng phòng là hai tên thiếu niên khác, một Hậu Thiên sơ kì, một Hậu Thiên trung kì lúc trước đã từng gia nhập tổ đội với bọn hắn. Hai tên này cũng không tỏ thái độ gì khi Độ Kiền sỉ nhục Vũ Tôn cùng phụ mẫu hắn.
Cún, Bảo Nhi ở cùng một phòng bên tệ xá nữ cùng ba nữ nhi khác.
Ba vị Đạo sư bảo đám học viên nghỉ ngơi, ngày mai sẽ tu sửa và mở rộng phòng học của mọi người nhưng đâu có ai ngủ được. Xa nhà, xa người thân lại sống cùng một đám bạn mới. Thế là cả buổi tối tiếng rì rầm từ hai khu tệ xá vang lên. Đã không nghỉ ngơi được thì làm quen với nhau vậy, dù sao sau này còn sống cùng nhau ít nhất ba năm cơ mà.
Hai nam sinh ở phòng Vũ Tôn là Tiểu Tam và Trương Dực, gia cảnh bọn chúng so với ba người Vũ Tôn tốt hơn rất nhiều. Tuy không phải là xuất thân từ đại gia tộc nhưng cũng là Trung đẳng. Khi biết bọn Vũ Tôn gia cảnh thua kém mình nhiều thì hai tên hắn chỉ cảm thấy khâm phục. Từ một tiểu quốc mà có thể làm được như vậy, tự đặt mình trong địa vị đó chưa chắc bọn chúng làm được.
Rất nhanh, trời đã sáng tỏ. Tiếng chuông tập hợp lại vang lên. Một đêm không ngủ đối với tu sĩ cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Cả hai tệ xá ùn ùn như chim vỡ tổ kéo nhau xuống nhà ăn. Bọn chúng gặp hai sáu tên học viên còn lại của hai viện kia cũng đang dùng bữa sáng. Hai sáu tên kia ánh mắt có chút tiếc nuối nhìn đám học viên đông như kiến nô đùa vui vẻ.
Tình trạng chung của hai phân viện khác là u ám.
Trái ngược hoàn toàn với Hồn hoàn phân viện.
Thậm chí có vài vị đạo sư của phân viện khác mỉa mai, nói móc ba vị Đạo sư của Hồn hoàn phân viện, thậm chí còn dùng đủ mọi chiêu trò để tìm cách lôi kéo Huyền Linh Thánh thể Bảo Nhi cùng tân sinh nhưng vô dụng. Đáp lại mọi sự thu hút chỉ là những cái lắc đầu kiên quyết. Cho nên những Đạo sư phân viện khác hết sức khó chịu nhìn thành viên của Hồn hoàn phân viện.
Quay sang nhìn học viện của phân viện mình họ càng khó chịu hơn.
Chỉ có vài mống thì dạy dỗ nỗi gì.
Mặc dù họ đã từng đồng thanh lên tiếng trước Hội đồng Trưởng Lão, nhưng kết quả chỉ là : Tiếp tục làm phận sự của mình, mọi chuyện tùy quyết định của Viện trưởng.
Có lẽ cảm giác khó chịu trong lòng họ, chính là cảm giác của Hồn hoàn phân viện trước kia.
Một phân viện mà mỗi lần chiêu sinh kết thúc chỉ có không quá mười người gia nhập. Hơn nữa còn là những kẻ kém cỏi nhất trong những kẻ kém cỏi.
Một phân viện mà học viên luôn không dám ngẩng đầu nhìn phân viện khác, kể cả Đạo sư cũng cảm thấy thua kém Đạo sư viện khác mà giờ này có cơ hội xoay vần thế cục, có ai không hãnh diện, sung sướng ???
Từ nhà ăn trở ra, đám tân sinh lại được lôi đi làm thợ xây thêm một ngày nữa. Từ tu sửa lớp học, tu sửa hội trưởng, tu sửa sân tập, tu sửa võ đài … Nguyên một ngày làm việc không nghỉ.
Cho nên tối nay không như hôm trước, về đến phòng tên nào cũng lăn ra ngủ như chết.
Học cái gì đâu còn chưa bắt đầu mà đã được bắt đầu học làm thợ xây rồi. Có lẽ nếu không thể bám trụ lại học viện thì về nhà cũng có tay nghề thợ xây kiếm miếng cơm.
Coi như không phải là quá tệ =)) .
“Coong … coong… coong…” Chuông báo thức dậy lại vang lên. Hết ngày hôm nay thì ngày mai chính thức bước vào ngày học tập đầu tiên của bọn chúng.
Nhưng trước hết là phải đóng học phí. Đây cũng là điểm khác biệt đầu tiên của Học viện cùng môn phái. Ở môn phái thì không cần đóng học phí. Nhưng như vậy, các ngươi sẽ bị bó buộc vào tông phái, không được tự do như học viện.
Học phí học viện thu theo hai loại.
1 là thu nguyên tinh. 10 hạ phẩm nguyên tinh cho một học kì.
2 là thu kim tệ. Kim tệ là tiền giao dịch của bình dân. Một ngàn kim tệ cho một học kì.
Học viện cũng vì thông cảm cho những kẻ bị mất kim tệ hoặc nguyên tinh trên đường đi, hoặc gia cảnh chưa thể thu xếp được đầy đủ thì cho bọn chúng có thể “nợ”. Trong vòng một kì thì những kẻ đó bắt buộc phải kiếm cho đủ tiền để trả vào số nợ. Bằng cách gì thì học viện không quan tâm. Đủ là được rồi.
Nhóm học viên lần này cũng không ít kẻ phải ghi nợ học viện, vì nhiều lí do khác nhau. Nhóm người Vũ Tôn thì không có ai. Ban đầu Dương và Chan vốn định ghi nợ nhưng cả Vũ Tôn cùng Bảo Nhi, Cún, Tiểu Tam, Trương Dực đều sẵn sàng trả giúp phần.
Cuối cùng, sau một hồi từ chối không được, hai tên cũng xấu hổ “ vay” tiền để trả học phí.
Tất nhiên gọi là “vay” cho hai tên đỡ ngượng, chứ chẳng ai có ý định đòi về.
Vậy là một ngày nữa đã chuẩn bị hết. Ngày hôm sau sẽ là buổi học đầu tiên của đám tân sinh.