Chương 56: Phản giết.

Chỉ vài khắc, gần như dược lực của viên đan dược toàn bộ bị Vũ Tôn hấp thu. Hắn đã khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Hơn nữa hắn còn giảm giác được tu vi của hắn đang rục rịch muốn đột phá Hậu thiên hậu kì. Có lẽ phải nhân cơ hội sau trận chiến này đột phá a. Như vậy sẽ chắc chắn hơn rất nhiều.

Hắn mở mắt ra, Bảo Nhi đang đứng nghe ngón động tĩnh phía xa. Điều này chứng tỏ nàng đã hấp thụ xong dược lực từ lâu. Vũ Tôn chậc lưỡi, quả nhiên thể chất khủng bố cũng có cái lợi ghê gớm a.

Lần lượt, Cún, Chan, Dương cũng hấp thu xong. Khuôn mặt Chan mỉm cười toe toét, sung sướng nhìn Vũ Tôn nói:

“Ta đột phá, ta đột phá lên tầng tám a. Chẳng những đã toàn bộ khôi phục còn đột phá cảnh giới. Vũ Tôn, đa tạ ngươi.”

“Không có gì, chúng ta là bằng hữu tốt của nhau mà.” Vũ Tôn gật đầu.

“Hừ, ta cũng cảm thấy rục rịch muốn đột phá nhưng không ngờ ngươi lại nhanh chân hơn.” Dương giả vờ tức giận nhưng ánh mắt đầy vui vẻ nhìn Chan nói.

“Hãy đợi đấy, tiếp theo sẽ là bản cô nương đột phá. Các ngươi sẽ bị ta bỏ xa lại xa tít tít tít …” Cún lè lưỡi nói.

Trong nhóm, có lẽ tư chất của Chan là thấp nhất nhưng hắn rất thông minh, giàu kinh nghiệm sống hơn nữa phi tiêu của hắn vô cùng nguy hiểm. Hắn đột phá lúc này quả thực giúp ích mọi người rất nhiều.

Dương ra hiệu im lặng, sau đó áp sát tai xuống đất. Tiếng bước chân chạy nhẹ nhàng vang tới.

“Bọn chúng tới rồi. Mau tìm vị trí. Chan, ngươi là người bắt đầu a.” Dương khẽ nói.

Bốn người kia gật đầu sau đó nhẹ nhàng như mèo chia ra xung quanh tìm nơi kín đáo ẩn nấp. Chan mỉm cười, lấy trong túi của hắn ra ba cây phi tiêu rất nhỏ. Giữa lúc quan trọng lại đột phá thực sự làm hắn tự tin hơn nhiều. Hắn nằm rạp xuống dưới một bụi cây, mắt không ngừng nhìn về phía trước.

“Hừ, mấy tên tân sinh đáng chết. Không hiểu sao bọn chúng chạy nhanh được đến thế nhỉ.” Tiếng của một tên cựu sinh nóng giận hỏi.

“Còn không phải tại các ngươi không nghe ta, mấy lần bị chúng lừa gạt. Hừ, nếu không đâu cần vất vả như thế này?” Tên khác trả lời.

“Để ta bắt được ta sẽ lột da chúng. Cũng may chúng đã bị thương sẵn nếu không chúng ta chưa chắc làm gì được chúng đâu.”

Tiếng bàn bạc của mấy tên cựu sinh ngày càng gần. Năm người nín thở, chờ đợi thời cơ. Chẳng mấy chốc bọn chúng đã tiến vào giữa khu vực của năm người đang mai phục.

“3 … 2 … 1” Chan lẩm nhẩm đếm. “C.h.í.u. c.h.í.u c.h.í.u.” Sau đó là ba âm thanh bén nhọn xé gió vang lên. Ba thanh phi đao nhỏ nhanh như chớp giật nhắm thẳng yếu điểm của ba tên cựu sinh lao tới.

“Cẩn thận.” Tên cầm đầu thét lên. Gần như đồng thời, cả ba tên cảm nhận được nguy hiểm nhảy ngang dọc tránh né. Nhưng vẫn có tên không kịp, bị một chiếc phi tiêu đâm xuyên qua vai.

“Chết tiệt, lũ chuột nhắt có giỏi…” Hắn chưa kịp nói ra khỏi miệng, một thanh kiếm đột nhiên từ trên đầu hắn lao xuống. Hắn sắc mặt kinh hoảng, vội vã lao về trước thì một cây roi vô thanh vô tức cuốn lấy chân trái hắn, giật mạnh về phía nó.

“Bốp.” Tiếng kêu chát chúa vang lên. Nắm đấm của Vũ Tôn nhắm ngay giữa mặt của hắn tặng cho hắn một cú trời giáng.

“Hậu thiên hậu kì, tân sinh hậu thiên hậu kì.” Hai tên cựu sinh kia kinh hoảng nhìn Bảo Nhi đang chú mục bọn chúng. Cả hai run lẩy bẩy không kể cả bỏ chạy cũng không dám.

“Cho các ngươi một cơ hội, giao lệnh bài ra đây thì được rời đi. Bằng không đừng trách chúng ta vô tình.” Vũ Tôn xách cổ tên kia, bóp chặt yết hầu hắn nói.

“Các ngươi… đám tân… tân sinh các… các ngươi dám cướp của chúng ta.” Tên bị khống chế cố gắng rặn từng chữ nói.

“Đâu có luật nào qui định chỉ có các ngươi được cướp của chúng ta. Hơn nữa không chỉ có các ngươi, mà sẽ còn có những kẻ khác bị cướp đoạt. Đá đi cướp thì phải chuẩn bị tâm lí bị người khác cướp lại. Nhanh lựa chọn nếu không hối hận không kịp đâu.” Chan mỉa mai nói.

“Các ngươi…” Hắn chưa nói hết câu thì đã bị Vũ Tôn siết chặt ngón tay hơn.

“Ta giao, chúng ta đồng ý giao lệnh bài cho các ngươi.” Hai tên đằng sau vội vàng nói. Sau đó chúng vội lấy ra lệnh bài của mình ném tới cho Chan.

“Còn ngươi.” Chan nhìn tên đang bị xách cổ hỏi.

“Ta …… giao.” Hắn khó khăn mới trả lời được.

Vũ Tôn thả hắn xuống, hắn móc bên trong áo ra chiếc lệnh bài của mình rồi đưa cho Vũ Tôn sau đó quay người đi. Hai tên còn lại thấy vậy cũng vội vàng chạy theo như sợ bị bọn Vũ Tôn đổi ý.

“Hừ, cựu sinh gì mà nhát chết.” Cún chán nản nói.

“Đúng là quá dễ dàng, dễ dàng đến mức làm ta mất hứng. Ta còn chưa kịp làm gì a.” Dương nói.

“Bọn chúng thông minh thì đúng hơn. Thực lực không cao, tự biết lượng sức. Chỉ có như vậy mới bảo toàn được bản thân.” Chan lại có vẻ tán thưởng cách làm của bọn chúng.

“Để ta xem chúng có bao nhiêu điểm tích lũy.” Cún vội vàng giành ba cái lệnh bài về tay nàng sau đó kiểm tra.

“Mỗi cái chỉ có bốn trăm, cái nhiều nhất được sáu trăm. Đúng là quỷ đói.” Nàng tức giận ném ba cái lệnh bài xuống đất chửi rủa.

“Bọn chúng thuộc dạng chót của cựu sinh thì lấy đâu ra nhiều. Thôi, có còn hơn không” Bảo Nhi an ủi.

“Chúng ta sẽ tiếp tục cướp của lũ cựu sinh chứ?” Cún lập tức thay đổi sắc mặt, hí hửng hỏi. Dường như việc đi cướp bóc đối với nàng hết sức sung sướng.

“Cái này còn phải tùy thời cơ. Hơn nữa trước khi nghĩ đến việc khác cũng nên chuẩn bị tiếp đón bọn Nam Phương Long đi thôi. Ta nghĩ không bao lâu sau bọn chúng sẽ tới nơi đây.” Chan nhếch mép.

“Sao ngươi biết?” Dương tò mò hỏi.

“Hừ, ta đã mất công sắp đặt nhiều bẫy như vậy chẳng lẽ vô ích sao. Bây giờ chắc chắn chúng đang bị bầy bạch nhãn lang truy đuổi, xung quanh đều là bụi rậm hoặc hang ổ của Bạch nhãn lang, chỉ có hai con đường để đi được thì một sẽ quay lại con đường cũ mà chúng đến, hai là tiến về hướng của chúng ta mà thôi. Bọn chúng không quay lại thì tất sẽ tới đây. Đã mất công tìm kiếm chúng ta như thế không lí nào chúng chịu buông bỏ dễ dàng.” Chan lí giải.

“Đợi tên khốn Nam Phương Long tới đây ta sẽ lột da hắn rồi treo ngược hắn lên cành cây.” Cún chỉ sợ thiên hạ không loạn vội vã chen vào.

“Được được, hắn giao cho ngươi. Chỉ cần ngươi cho hắn sống không bằng chết, biết lễ độ là được.” Chan nhìn Cún nói. Hắn thầm thấy thương thay cho đám người Nam Phương Long vì đã làm Cún khó chịu.

“Ta có cảm giác muốn đột phá. Các ngươi hãy giúp ta trông chừng một lát.” Vũ Tôn đột nhiên ngắt lời. Ban đầu theo như hắn nghĩ ít nhất cũng phải một ngày mới đột phá không ngờ lại sớm như vậy.

“Được, ngươi nhanh chóng đột phá, mọi chuyện hãy để bọn ta.” Dương gật đầu

“Đáng chết, lại có kẻ đột phá trước ta. Thật là tức chết bản cô nương a.” Cún tức giận mắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play