Chương 50:
“Di, Hậu thiên hậu kì.” Tên vừa va chạm với Bảo Nhi kinh dị thốt lên.
Không để cho hắn kịp hết bất ngờ, Bảo Nhi đứng bật dậy, thân ảnh quỉ mị nhanh như chớp giật tới trước mặt hắn, lại một kiếm đâm thẳng tới. Tên kia dường như có chút bất ngờ về tốc độ của Bảo Nhi. Hắn còn chưa kịp định thần lại thì đã thấy một thanh kiếm với mũi bóng loáng chuẩn bị lao tới cổ hắn. Đúng lúc đó, một cây thiết bổng khác ở ngay đằng sau hắn xuất hiện, đụng vào đầu mũi kiếm. Vậy là hiện tại, bọn chúng đang có hai người.
Lúc này đám người Vũ Tôn mới nhìn rõ địch thủ của mình. Đó là hai kẻ trông rất trái ngược nhau. Một tên mập lùn còn một tên cao gầy. Chỉ có một điểm chung là cả hai đều dùng thiết côn làm vũ khí. Có thể dễ dàng đoán ra bọn chúng thuộc ban Vũ kĩ.
Chan quay sang Vũ Tôn nháy mắt sau đó hắn rút từ trong áo ra một cái túi, bên trong là đủ các loại ám khí. Hai tay huy động hắn liên tục ném chúng hết sức chính xác về nơi phát ra âm thanh. Chỉ nháy mắt sau, thân hình hắn đã biến mất vào trong khu rừng. Hai tên cựu sinh không ngờ nhóm tân sinh này còn có kẻ chuyên đánh lén như thế, lại vì trời tối nên chật vật né tránh.
Vũ Tôn hiểu ý, ngay lập tức vận chuyển nguyên lực. Một dòng khí màu xanh da trời, dài và mỏng như ngón tay vô thanh vô tức xuất hiện rồi xoay quanh người hắn. Từ dưới chân, một viên ngọc màu đen tuyền nhỏ như nắm tay đứa trẻ có quang mang lấp lánh như ánh sao xuất hiện rồi bay lơ lửng trên bàn tay hắn. Hồn hoàn vừa ra, hắn cảm thấy sức mạnh tràn trề, bóng tối dường như không còn tác dụng với hắn.
“Hồn đấu sĩ?” Gần như cùng một lúc hai tiếng đó cùng vang ra.
“Chúc phúc tốc độ hai mươi phần trăm. Bắt đầu.” Vừa xuất hiện, Vũ Tôn đã lập tức sử dụng kĩ năng của hồn hoàn. Hồn hoàn của hắn phát ra các kia sáng đen kì ảo, sau đó lần lượt từng chùm tia nhập vào cả năm người nhóm Vũ Tôn. Tốc độ của mỗi người được tăng tối đa hai mươi lăm phần trăm trong hai lăm giây.
Bảo Nhi thân ảnh lại tiếp tục thoắt ẩn, thoắt hiện. Tốc độ ban đầu của nàng vốn nhanh sẵn nhưng được gia trì thêm hai lăm phần trăm khiến nhanh hơn rất nhiều. Hai tên cựu sinh cảnh giác dựa lưng vào nhau. Tốc độ của Bảo Nhi quá nhanh khiến chúng hết sức ái ngại.
“Nhất trụ kim tỏa.” Một tên hét lớn. Chỉ thấy quanh hắn cây thiết bản huy vũ hết sức kín kẽ, bao bọc hắn cùng tên đồng bạn vào bên trong. Không phát hiện được thân ảnh Bảo Nhi, bọn chúng chỉ biết tạm phòng thủ. Cựu sinh phải phòng thủ trước tân sinh quả thực là chuyện hết sức buồn cười.
“Chíu , chíu, chíu …” lại là lần lượt từng tiếng phi tiêu bí ẩn rít vào trong gió vang lên. Chan dùng ám khí của hắn tìm kẽ hở. Nhưng vô ích, phi tiêu của hắn rụng xuống lia lịa vì đâm trúng thiết bản.
“Hừ, châu chấu đá voi, không ….” Một tên khẽ xì mũi. Nhưng chưa nói hết câu, hắn vội vàng túm tên đồng bạn lao vụt khỏi chỗ đứng. Một đầu mũi kiếm vô thanh vô tức từ dưới đất chui lên, chút nữa đã đâm trúng bọn hắn.
Hai tên cựu sinh úa mồ hôi. Có kẻ độn đổ ngay dưới chân bọn chúng, nếu không phải tên kia cảnh giác suýt chút nữa đã bị ăn ngay một kiếm. Ghê tởm, lũ tân sinh này sao khó chơi hơn nhóm lúc nãy. Không chỉ có một kẻ cùng tu vi, mà cả nhóm bọn chúng còn sử dụng chiêu thức vô cùng quỷ dị.
“Cố giữ sức đợi Tào Phi trở lại. Hừ, ta không tin ba tên Hậu thiên hậu kì không làm gì được mấy tên tân sinh này.” Một tên cắn răng nói. Tên kia gật đầu đồng ý.
“Vút, vút…” Tiếng roi da từ phía Cún phát ra. Nàng không biết từ đâu lôi ra ngoài một chiếc roi lớn như ba ngón tay, toàn thân trắng long lanh.
“Không biết lượng sức. Luyện khí tám tầng cũng dám huyênh hoang trước mặt ta.” Tên mập lùn mỉa mai. Nhưng rồi ngay sau đó, ánh mắt hắn run sợ. Chiếc roi kia như một con dao sắc bén, nhẹ nhàng xuyên qua vòng tròn tạo thành bằng thiết côn của hắn không khác gì cắt qua đậu hũ. Lúc này đã qua mười lăm giây tăng phúc. Bảo Nhi, Dương không chần chừ lao tới, một trên một dưới hai thanh kiếm đâm thẳng vào bọn chúng đang vất vả né tránh ám khí của Chan.
“Các ngươi chết đi.” Tên cao gầy tức giận quát. Hắn quả thực vô cùng khó chịu. Đối phó mấy tên tân sinh mà bị bọn chúng áp bách đến không có thời gian để chuẩn bị. Chuyện này mà đồn ra ngoài quả thực thành trò cười cho mọi người.
“Nhất toái phong vân” Hắn nắm chặt thiết côn, chân phải làm trụ, xoay người né sang bên phải sau đó thiết côn từ dưới vung lên đánh thẳng vào Bảo Nhi. Tiếng gió rít gào từ cây côn của hắn phát ra, xung quanh nó một vòng tròn mờ ảo như được gió cuốn quanh trông giống như một cái vòi rồng Nếu bị đánh trúng tuyệt đối Bảo Nhi sẽ bị trọng thương.
Nhưng mọi chuyện không như hắn mong đợi, Bảo Nhi đang từ trên không lao xuống đột nhiên cây roi của cún cuốn lấy eo nàng, giật mạnh về đằng sau. Chiêu của tên cao gầy bổ thẳng vào hư không. Khi hắn chưa kịp thu tay thì một chiếc phi tiêu nhỉ như cây kim đã đâm thẳng vào bụng hắn, chút nữa trúng đan điền. Hắn kêu lên một tiếng, buông cây thiết côn ra để nó bắn thẳng lên trời. Tay trái vội chạm vào bụn lôi cây phi tiêu ra, hai chân bật ngược về đằng sau. Cũng may hắn kịp thời phản xạ nếu không đã bị ba cây phi tiêu khác găm trúng.
Tên còn lại hoảng hốt nhìn đồng bạn. Nhưng hắn biết giờ không phải lúc để lo sợ. Hắn cắn răng cầm hai khúc thiết côn bị Cún dùng chiếc roi của nàng cắt đôi, hai tay huy vũ tạo thành một thủ pháp kì lạ. Sau đó hắn bất ngờ ném thẳng một nửa chiếc thiết côn về hướng Dương đang lao tới. Tốc độ chiếc thiết côn như một viên đạn, lao thẳng vào mặt Dương. Hắn đã ra sát chiêu bất ngờ, tuyệt đối có thể cắm xuyên qua mặt Dương không khó khăn gì.
Khi chiếc côn còn cách mặt Dương chỉ khoảng nửa gang tay, Dương gần như tuyệt vọng. Hắn không kịp né tránh chiêu này bởi chiếc côn bay tới quá nhanh, hơn hắn rất nhiều thì xoạt, chiếc roi của Cún vô thanh vô tức xuất hiện, cuốn vào một nửa cây côn kéo lệch về một bên. Sau đó “keng keng” năm tiếng, Chan dùng đúng năm thanh phi đao bắn thẳng vào khiến nó chậm đi rất nhiều. Không thể tin nổi trong từng ấy thời gian hắn có thể phi liên tục mười thanh tiểu đao mà không lệch cái nào, chạm đủ vào mọi vị trí trên thân côn khiến nó lệch hẳn sang bên trái. Nó xượt qua mặt Dương, chỉ cách có vài phân.
“Bụp.” Một cú đấm như trời giáng bay thẳng vào mặt hắn, sau đó là một cước cực mạnh của Vũ Tôn đạp trúng ngực khiến hắn thổ huýêt, ngã về sau. Vũ Tôn không bỏ lỡ thời cơ, tận dụng thời gian bọn chúng bị bốn người khác cầm chân liền dùng năm giây còn lại của tăng phúc toàn bộ áp thẳng vào bản thân, cho hắn chúc phúc tốc độ lên đến năm mười phần trăm. Lợi thế trời tối nên ý đồ hắn thực hiện được thuận lợi. Quả nhiên tên mập lùn mải mê với Dương và Chan nên không kịp để ý Vũ Tôn đang chờ sẵn nãy giờ.
Ngay lập tức, năm người tụm lại một chỗ, cảnh giác nhìn hai tên kia. Dù bọn chúng bị thương, khả năng chiến đấu bị ảnh hưởng nhưng tuyệt không phải vết thương trí mạng, ngay lập tức có thể đứng ngay dậy.
“Các ngươi rất tốt. Hãy đợi đấy, lần sau gặp lại ta sẽ cho các ngươi nếm trải cảm giác mèo vờn chuột, sống không bằng chết.” Tên cao gầy oán độc nói.
Đoạn, hai tên quay người, lao về hướng bọn chúng đi tới.
Năm người nhóm Vũ Tôn khẽ thở phào. Ngay lập tức Dương không nói hai lời, lao vút về một hướng khác. Cả bốn nhanh chóng đuổi theo. Nếu để kẻ khác phát hiện có chiến đấu ở đây tuyệt đối nguy hiểm bởi thể lực bọn chúng ta tiêu hao rất nhiều.