Chương 47:Không Linh Thể Chất
Dương là một thiếu niên không có vẻ gì đặc biệt. Trông hắn hơi thấp so với bạn cùng lứa, cơ thể cũng gầy yếu, duy nhất có đôi mắt trông rất sáng lạn và hai cái tai thỉnh thoảng lại khẽ giật giật. Chan thì mới mười sáu nhưng nhìn như một kẻ từng trải, khuôn mặt có vẻ già trước tuổi. Từ khi tiếp xúc với hắn, Vũ Tôn để ý thấy hắn làm mọi việc rất thận trọng.
“Khốn kiếp Nam Phương Long. Chúng ta làm gì mà hắn muốn chơi xỏ chúng ta chứ.” Chan tức giận nắm chặt hai bàn tay.
“Giờ không phải lúc nói chuyện này. Hừ, hắn muốn chơi đểu chúng ta thì chúng ta sẽ cho hắn biết thế nào là đau khổ.” Vũ Tôn nhếch mép cười mỉa mai.
“Hắn đã tụ tập được 4 kẻ khác có tu vi trên Hậu thiên, hơn nữa với thân phận của hắn thì tuyệt đối sẽ vượt qua được thử thách này. Ta lo lắng khi tiến vào rừng, hắn sẽ cướp đoạt lệnh bài của chúng ta.” Dương nhíu mày.
“Đúng vậy, không biết hắn tại sao lại muốn chơi đểu chúng ta, nhưng theo ta nghĩ việc cướp lệnh bài là điều chúng ta hoàn toàn có thể bị. Vì thế nên phải nghĩ ra cách gì đó vẹn cả đôi đường.” Chan đồng ý.
Vũ Tôn cũng nhíu mày. Lấy thực lực phân thân này của hắn không quá vượt trội, chỉ là Hậu thiên trung kì, dù đã hấp thu hồn hoàn nhưng nếu một đấu năm hắn tuyệt đối không nghĩ mình đủ khả năng đánh bại toàn bộ. Bọn chúng thực lực không thấp hơn hắn, hậu trường vững chắc nên mèo chết về tay ai còn không thể nói được.
“Các ngươi, các ngươi có thể cho ta tham gia nhóm của các ngươi được không?” Đúng lúc này một giọng nữa lảnh lót vang lên.
Cả ba tên đồng thời ngoảnh mặt lại. Đứng trước mặt bọn chúng là một cô nương tuổi khoảng mười bốn, khuôn mặt đỏ bừng, có vẻ hơi rụt rè. Nàng ánh mắt yếu ớt nhìn bọn chúng, chờ đợi câu trả lời.
“Ngươi muốn gia nhập nhóm chúng ta? Ngươi có biết Nam Phương Long, cháu Nam Phương Mộc Trưởng Lão Nam Thiên Học Viện nói kẻ nào gia nhập nhóm chúng ta sẽ sống không bằng chết chứ?” Vũ Tôn hỏi. Hắn cố ý nói ra để tiểu cô nương rút lui. Nhìn cô nương này hắn liên tưởng ngay đến Vân Nhi nên không muốn nàng phải chịu khổ.
“Không có ai cho ta vào nhóm, họ chê ta quá nhỏ. Nhưng ta chỉ kém mọi người một, hai tuổi thôi mà.” Tiểu cô nương rưng rưng nước mắt.
Cả ba tên méo xệch mặt. Bọn chúng không biết làm gì trong trường hợp này cả. Nhưng Chan nhanh trí, vội nói:
“Được, ngươi là thành viên của nhóm chúng ta. Đừng khóc nữa nếu không chúng ta sẽ đuổi ngươi đi đấy.”
Quả nhiên câu dọa dẫm có hiệu lực ngay tức thì. Tiểu cô nương vội vàng lau nước mắt, cười tươi roi rói nói:
“Thật chứ, các ngươi nói thật chứ. Các ngươi đồng ý cho ta gia nhập đúng không?”
Ba tên đồng thanh gật đầu. Dương nhìn nụ cười của tiểu cô nương mà hắn dại ra. Vũ Tôn cùng Chan phải véo lưng hắn vài lần mới tỉnh lại. Quả thực tiểu cô nương này cũng xinh đẹp, dù không được như Bảo Nhi nhưng nụ cười của nàng rất có duyên.
“Ta là Vũ Tôn, các ngươi cứ gọi là Tôn, đây là Dương Khai, gọi tắt là Chan, còn đây là Trần Tuấn Dương, gọi tắt là Dương. Rất vui được gặp ngươi.” Vũ Tôn mỉm cười, đưa tay ra chỉ từng người một giới thiệu.
“Xin chào Tôn, xin chào Dương, xin chào Chan. Các ngươi khỏe. Ta là Thảo Mai, mọi người thường gọi là Cún. Các ngươi thật tốt a.” Tiểu cô nương hồ hởi giới thiệu bản thân.
“Thảo Mai, ta nói rồi, Nam Phương Long, cháu Nam Phương Mộc Trưởng Lão Nam Thiên Học Viện nói kẻ nào gia nhập nhóm chúng ta sẽ sống không bằng chết. Ngươi không sợ sao?” Dương hiếu kì.
“Không sợ. Một mình thì ta không thể qua được, người khác thì bảo ta còn quá nhỏ, dễ khóc nhè nên không nhận ta. Nếu không vào được học viện thì ta cũng không biết nên đi đâu. Vào bên trong học viện có các Trưởng Lão, ta tin hắn sẽ không làm gì được chúng ta đâu.” Thảo Mai hồn nhiên nói.
Tôn, Chan, Dương khẽ lắc đầu. Tiểu cô nương này ngây thơ quá hay nàng giả vờ đây.
“Để đạt được hiệu quả tốt nhất, ta muốn chúng ta bàn bạc kĩ hơn về mọi chuyện. Ta đề nghị nên có một đội trưởng quyết định mọi chuyện. Có ai đồng ý không?” Dương đánh thức mọi người về thực tại.
“Ta nghĩ Chan có thể làm được. Hắn có kinh lịch hơn hẳn chúng ta, để hắn làm đội trưởng ta tin hắn sẽ dẫn dắt chúng ta tốt .” Vũ Tôn gật đầu.
“Ta cũng muốn làm đội trưởng.” Thảo Mai líu ríu như con chim non.
“ Không được.” Cả ba người cùng đồng thanh. Thảo Mai lại xấu hổ cúi đầu.
“Ta cũng nghĩ vậy. Chỉ cần nhìn ngoại hình đã thấy Chan có kĩ năng sinh tồn rất tốt, để hắn làm đội trưởng sẽ ứng biến tình huống tốt hơn hẳn chúng ta.” Dương đồng ý.
“Nếu các ngươi đã tin tưởng, vậy ta không từ chối. Ta muốn biết sở trường, thực lực khá nhất của các ngươi để tiện chỉ huy. Được chứ?” Chan không ngại ngùng từ chối hay đưa đẩy mà sảng khoái nhận lấy chức vị đội trưởng.
“Không thành vấn đề. Ta Vũ Tôn, tu vi Hậu thiên trung kì, tu võ Hồn sĩ. Hồn Hoàn của ta có thể gia trì tốc độ gấp hai mươi lăm phần trăm cho năm người tối đa trong hai mươi lăm giây. ” Vũ Tôn đáp.
“Ngươi là Hồn Đấu sĩ?” Cả ba cái miệng còn lại đồng thanh nhìn chằm chằm Vũ Tôn hỏi làm hắn sợ hết hồn.
“Đúng vậy, ta dự định gia nhập ban Hồn Đấu sĩ. Các ngươi có cần dọa ta thế không, chút nữa ta sợ bất tỉnh luôn đấy.” Vũ Tôn gật đầu.
“Ta cũng định tham gia ban Hồn Đấu Sĩ, trùng hợp a. Vậy là nếu vượt qua thử thách này chúng ta sẽ học cùng một ban rồi.” Chan mừng rỡ nói.
“Cả ta nữa, ta cũng vậy” Dương vội vã chen vào.
“Còn có ta, có ta nữa. Ta cũng muốn gia nhập Hồn Đấu sĩ. Các ngươi tính cả ta nữa a. Ta quyết định rồi ta sẽ gia nhập ban Hồn Đấu sĩ” Thảo Mai hấp tấp nói như sợ bị tranh mất.
“Các ngươi đều muốn gia nhập Hồn Đấu sĩ?” Vũ Tôn kinh ngạc hỏi. Chuyện này quả thực trùng hợp quá a.
Đáp lại hắn là ba cái gật đầu lia lịa. Cả bốn người nhìn nhau mỉm cười vui vẻ. Có lẽ đây gọi là duyên phận. Đột nhiên, sự tự tin trong bọn chúng tăng lên rất nhiều. Biết đâu được, bốn kẻ này sẽ vượt qua được thử thách đầy khó khăn lần này thì sao.
Cũng vì sự trùng hợp ngẫu nhiên đến kì lạ này mà sau này sẽ có một nhóm Hồn Đấu sĩ vang danh toàn bộ Tiềm Long Đại Lục, trở thành mục tiêu được ngưỡng mộ của vô số tu sĩ. Bốn trên năm người hiện tại trong nhóm bọn họ sẽ khiến toàn bộ môn phái cũng như học viện chao đảo, khiếp sợ. Và cũng từ đây, những người huynh muội thân thiết nhất, sẵn sàng hi sinh vì Vũ Tôn đã bước vào cuộc đời hắn như vậy.
-----
Cách Nam Thiên Học Viện hơn năm ngàn dặm là vị trí tọa lạc của Thiên Long môn, một trong tam đại môn phái đỉnh cấp của Nam Vực. Lúc này, toàn bộ những kẻ tham dự chiêu sinh đều ngẩn đầu nhìn về một tên thiếu niên khác. Tu vi của hắn rất bình thường, chỉ có Luyện khí chín tầng nhưng hắn đang được đứng bên cạnh Chưởng Môn Thiên Long Môn – Đỗ Đình Minh. Nếu Vũ Tôn có mặt lúc này, tuyệt đối nhận ra đó là Vũ Nghi, thiên tài của Vũ gia. Chẳng qua giờ phút này tu vi của hắn cao hơn khi còn ở Vũ gia một tiểu cảnh giới.
Khi trắc thí thể chất, Vũ Nghi được phát hiện có thể chất đặc dị Không Linh thể. Đây là thể chất vô cùng kì lạ, không được xếp thứ hạng trong Thể chất bài danh bảng. Không phải vì nó thấp kém mà là vì nó vô cùng kì lạ. Sở hữu nó tu sĩ cả ức người chưa chắc có một. Nếu được phát triển trong hoàn cảnh tốt nhất thì tốc độ thăng tiến tu vi của kẻ sở hữu cực kì khủng bố, thậm chí vượt quá cả Huyền Linh thể của Bảo Nhi. Nhưng lí do khiến nó không được xếp hạng vì nó quá mức thần bí, những người sở hữu nó đều là tuyệt đỉnh cường giả trong lịch sử. Tuy nhiên ngoài đặc điểm trên thì không ai chịu tiết lộ bất kì thông tin gì về nó. Vì thế, không thể phán định nó mạnh yếu thế nào được.