- Cái gì?
- Hắn đang làm trò gì vậy?
- Thằng này chán sống rồi sao?
- Rõ ràng Trần gia không có hảo ý nên mới mang theo thằng này đến đây. Long Khánh công tử, để ta dạy dỗ hắn một trận.
…
Không khí trong đại điện ngay lập tức ầm ĩ, bị câu nói của Vũ Tôn thổi bùng lên.
Long Khánh giơ cánh tay, ra hiệu mọi người yên lặng.
- Ngươi là cái chó gì dám chõ mõm vào chuyện của ta và Tố Uyên?
Hắn ánh mắt lạnh lùng nhìn Vũ Tôn như một kẻ sắp chết.
- Lưu Tinh, ngươi đủ rồi đấy. Chuyện của Uyên Nhi nhà ta không cần ngươi phải xem vào.
Trần Thanh Dương nhịn không nổi tức giận nói.
Vũ Tôn không hề run sợ, chỉ hờ hững nhìn Trần Thanh Dương:
- Dương thúc, thúc luôn miệng nói không ép Tố Uyên muội làm chuyện nàng không thích. Thúc thừa biết nàng không hề mong muốn cuộc nhân duyên này, tại sao không đứng ra can ngăn?
Trần Thanh Dương ngây người. Hắn biết Vũ Tôn nói đúng. Từ khi còn ở Trần gia cho tới trên quãng đường đi đến đây, Tố Uyên luôn ít nói rất nhiều. Vẻ mặt nàng lúc nào cũng chìm đắm trong u sầu. Chuyện đó hắn là phụ thân làm sao mà không biết được.
Nhưng mà đã đến nước này, hắn có thể thay đổi được sao? Về tình hay về lí hắn cũng không có quyền quyết định.
- Lưu Tinh, ngươi cút ra khỏi đây. Ngươi được Trần gia cứu mạng, vậy mà bây giờ lại muốn phá chuyện tốt của Trần gia ta. Ngươi đúng là súc sinh không bằng.
Tố Như được thể mắng chửi Vũ Tôn.
- Đúng, ta được Tố Uyên cứu nhưng không hề liên quan gì đến Tố Như ngươi. Ngươi là đại tỷ nàng, đáng ra phải bảo vệ nàng những lúc như thế này vậy mà ngươi có làm được không? Tại sao các ngươi bắt nàng phải hi sinh cuộc sống của mình vì gia tộc mà không phải là các ngươi?
Vũ Tôn lạnh lùng nhìn Tố Như. Nữ nhân này tâm địa rắn rết chỉ biết thuận nước thả câu lấy lòng Long Khánh. Hắn cực kì căm ghét những người như vậy.
- Lưu Tinh, tên súc sinh. Trần gia ta cứu ngươi vậy mà ngươi lại năm lần bảy lượt muốn làm khó dễ cho chúng ta.
- Lưu Tinh, hôm nay mạng của ngươi không thể tồn tại.
- Long Khánh công tử, hắn không phải Biểu ca gì của Tố Uyên hết. Hắn chỉ là một con chó sắp chết được Tố Uyên thương hại cứu về mà thôi.
Các Trưởng Lão của Trần gia nhao nhao đứng dậy mắng chửi Vũ Tôn.
- Đủ rồi. Mọi người im lặng hết đi.
Tố Uyên không chịu được Vũ Tôn trở thành tiêu điểm cho mọi người chỉ trích bịt tai hét lên.
- Lưu Tinh, ta biết ngươi muốn tốt cho ta nhưng mà đây là chuyện riêng của cá nhân ta, xin ngươi đừng xem vào. Ngươi hãy đi đi, rời khỏi Long gia đi. Sau này hãy sống thật tốt xem như trả công ta cứu ngươi. Đi đi.
Tố Uyên nước mắt lăn dài túm lấy tay Vũ Tôn muốn đẩy hắn ra khỏi Đại sảnh Long gia.
“Hừ, hắn có thể rời khỏi đây sao? Dám mạo phạm Long Khánh ta, không có kẻ nào sống được.”
Long Khánh cười gằn nghĩ thầm trong lòng.
- Vị tiểu huynh đệ này. Ta biết ngươi suy nghĩ cho Tố Uyên tiểu thư nhưng mà ngươi nên nhớ rằng ngươi không phải là thành viên của Trần gia. Ngươi hãy rời khỏi nơi này, đi thật xa. Ta đảm bảo Long gia sẽ không gây bất lợi gì cho ngươi. Nếu ngươi còn ở lại đây quấy phá, Long gia ta sẽ không để kẻ nào được bình yên.
Trên vị trí gia chủ, Long Tại Thiên không vui nhìn Vũ Tôn, trong mắt có chút tức giận.
- Long Tại Thiên thúc, chuyện này là do ta, không phải do hắn. Xin thúc hãy để hắn đi, ta cầu xin thúc.
Tố Uyên khuôn mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn Long Tại Thiên cúi đầu xuống cầu xin cho Vũ Tôn.
- Uyên nhi, ngươi yên tâm. Chỉ cần hắn rời khỏi đây ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Long Tại Thiên nhìn Tố Uyên khẳng định.
- Đa tạ thúc thúc, đa tạ thúc thúc. Lưu Tinh, ngươi mau đi đi, mau đi đi.
Tố Uyên luôn miệng cám ơn Long Tại Thiên, sau đó quay sang đẩy Vũ Tôn đi.
- Đủ rồi.
Vũ Tôn gắt lên.
Tố Uyên giật mình ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên Lưu Tinh nặng lời với nàng.
- Uyên nhi, ta là Biểu ca của ngươi, ta còn không sợ thì ngươi sợ gì? Trời sập xuống có ta gánh giúp ngươi. Ngươi có tin ta không?
Vũ Tôn nhìn Tố Uyên hỏi.
Tố Uyên vô thức gật đầu sau đó sực tỉnh vội đưa tay đẩy Vũ Tôn đi.
Long Khánh nhìn hai người, hàn ý trào ra. Trước mặt hắn bọn chúng còn liếc mắt đưa tình với nhau, chẳng nhẽ xem hắn là bù nhìn?
- Long Khánh, ngươi có dám đánh với ta một trận? Không phải ngươi dám nói chỉ cần Trần gia tìm được người có thể thắng ngươi thì ngươi sẽ không ép Tố Uyên phải làm gì nữa sao?
Vũ Tôn bỏ qua Tố Uyên, nhìn Long Khánh tuyên chiến.
- Ồ, ta có bị đau tai không?
- Hắn vừa nói cái gì? Ta không nghe nhầm đi.
- Hắn dám khiêu chiến Long Khánh công tử, quả thực chán sống.
- Ta thấy hắn là kẻ không có não. Long Khánh công tử há có thể là người để hắn trêu trọc sao?
Không khí im lặng lại lần nữa bị Vũ Tôn phá vỡ.
- Ngươi xác định muốn khiêu chiến ta?
Long Khánh mỉa mai nhìn Vũ Tôn.
- Không phải.
Vũ Tôn lắc đầu.
- Hừ, phế vật không thể thay đổi, dám nói mà ngay lập tức đã từ chối.
- Có lẽ đầu óc hắn thanh tỉnh đôi chút rồi, nhưng mà còn kịp sao?
- Trêu chọc Long Khánh công tử, sống không được bao lâu.
Mọi người nhìn Vũ Tôn như kẻ sắp chết.
- Lưu Tinh, ngươi điên rồi. Đi mau đi, đi mau đi. Ta cầu xin ngươi đi mau đi.
Tố Uyên sợ hãi nhìn Vũ Tôn, kéo cánh tay hắn lôi ra đại điện.
- Đủ rồi. Tố Uyên tiểu thư, hắn đã khiêu chiến ta, muốn rời đi đã muộn.
Long Khánh vô thanh vô tức xuất hiện chắn trước mặt Tố Uyên.
- Long Khánh công tử, ta đồng ý, ta đồng ý công tử mà. Hãy để cho hắn đi.
Tố Uyên vội vàng khóc lóc cầu xin Long Khánh.
Vũ Tôn gạt tay Tố Uyên, kéo nàng về phía sau đối mặt với Long Khánh.
- Ta không khiêu chiến ngươi, mà ta thách thức ngươi có dám đánh với ta một trận hay không? Có gan thì chấp nhận, nếu không thì cút ngay.
- Ha ha. Thách ta dám đánh với ngươi. Tốt, tốt, tốt. Lần đầu tiên ta thấy có kẻ ngông cuồng như vậy. Ngươi chắc chắn sẽ cầu xin được chết.
Long Khánh tức giận cười, sát khí không kìm được tuôn ra đậm đặc.