Nguyên khí từ trong cơ thể Trần Thanh Dương tràn vào, chiếc thuyền lập tức lớn lên như một ngôi nhà lớn.
- Phụ thân, đây là ?
Tố Uyên nhìn hắn hỏi.
- Là Long Khánh công tử giao cho ta. Nó sẽ rút ngắn thời gian chúng ta tới Long gia. Mọi người mau lên đi.
Trần Thanh Dương chán nản đáp sau đó hắn đi đầu tiên bước lên thuyền. Theo sau là mẫu thân của Tố Uyên, đại tỷ nàng, Thanh Lôi rồi tới Vũ Tôn. Mấy vị Trưởng Lão và hộ vệ có Tố Uyên vi mạnh nhất trong gia tộc cũng ở phía sau theo bước.
Bọn họ nhìn Vũ Tôn cực kì chán ghét. Một tên phàm nhân lại dám bước trước mặt đám Tố Uyên sĩ bọn họ quả thực không thể chấp nhận được. Nhưng mà có Trần Thanh Dương ở đây nên không ai nói gì.
Chỉ có đám nha hoàn, đầy tớ lẫn một số hộ vệ khác đứng ngoài hâm một, ganh ghét.
Đến một phế vật như tên Lưu Tinh còn được đi, vậy mà bọn họ lại không được. Có người ác độc rủa hắn bị té chết.
Trần Thanh Dương lấy từ trong không gian giới chỉ ra một nắm tinh thạch đặt lên vị trí nạp năng lượng cho lâu thuyền. Chiếc thuyền từ từ bay lên, rung lắc một lát sau đó như một đạo lưu tinh phóng đi.
Đối với Trần gia tộc nhân, trừ Trần Thanh Dương thì đều lần đầu tiên được ngồi trên phi hành pháp bảo cho nên dù tu vi không đến nỗi tệ nhưng vẫn xây xẩm mặt mày, hoa mắt chóng mặt. Riêng mình Vũ Tôn vẫn bình thản như không khiến Trần Thanh Dương ngạc nhiên không thôi.
Đột nhiên, hắn cảm thấy thiếu niên này không tầm thường.
Vũ Tôn trong lúc chờ đợi lân la hỏi Tố Uyên một số chuyện liên quan đến nơi này. Hắn phải nói dối mình là người sống trên rừng mới lần đầu được xuống đồng bằng.
Tố Uyên hoàn toàn tin tưởng hắn nên cũng đem toàn bộ những gì nàng biết kể cho Vũ Tôn nghe. Nghe xong, Vũ Tôn chán nản không ngừng.
Đây không phải là Tiềm Long Đại Lục. Vốn dĩ trước đây hắn đã suy đoán, giờ này hoàn toàn được chứng thực.
Nơi này được gọi là Ngọc Lan đại lục. Ở đây không có tứ vực nhất châu như Tiềm Long Đại Lục mà chỉ có Lục địa và Hải ngoại.
Có bốn siêu cấp gia tộc chứ không phải môn phái hay học viện nào như ở Tiềm Long Đại Lục xưng bá toàn bộ Ngọc Lan đại lục, trong đó có mặt Long gia. Nghe nói mỗi gia tộc đều có một Võ Hoàng cảnh cường giả tọa trấn . Chỉ cần có Võ Hoàng thì hoàn toàn có tư cách ngồi vào vị trí của Siêu cấp gia tộc.
Ở Ngọc Lan đại lục này không tu ma pháp, không tu hồn hoàn mà chỉ Tố Uyên Vũ Kĩ. Có thể nói Vũ kĩ nơi này cực kì cường thịnh, so với Tiềm Long Đại Lục tuyệt đối gấp chục, trăm lần.
Sự lo lắng trong lòng Vũ Tôn lâu nay cũng được gạt bỏ. Tuy không rõ Ngọc Lan đại lục này là nơi nào, nhưng mà cũng chỉ là một hạ vị diện như Tiềm Long Đại Lục mà thôi.
- Như vậy làm sao mới có thể quay lại Tiềm Long Đại Lục?
Trong lòng Vũ Tôn thầm suy nghĩ. Có thể tới nơi này thì chắc chắn sẽ có thể dùng cách nào đó để quay lại mà thôi.
Lắc đầu gạt qua một bên. Đợi khi nào hoàn toàn khôi phục rồi tính sau.
Lâu thuyền rất lớn, cho nên Vũ Tôn được phân một căn phòng nhỏ bởi hắn là phàm nhân. Những người khác là Tố Uyên sĩ thì không cần thiết lắm, trừ ba người nữ nhân Tố Uyên mà thôi. Hắn cũng hoàn toàn thích điều này, như vậy có thể dễ dàng khôi phục mà không bị ai làm phiền.
Suốt nửa tháng liên tục sau đó Vũ Tôn không mấy khi rời khỏi phòng. Chỉ có lúc Tố Uyên mang đồ ăn cho hắn hoặc Trần Thanh Dương cho lâu thuyền ngừng lại nghỉ ngơi đôi lúc mà thôi.
Việc khôi phục tốn kém hơn Vũ Tôn dự tính khá nhiều. Khi viên Nguyên khí kết tinh cuối cùng hoàn toàn biến mất cũng là lúc hắn thở ra một hơi thoải mái.
Võ Hoàng Sơ kì. Như vậy đối với hắn là quá đủ rồi. Tố Uyên vi này tuyệt đối có thể xưng bá Ngọc Lan Đại Lục.
- Lưu Tinh, ngươi tỉnh chưa? Chúng ta gần tới nơi rồi.
Tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Giọng nói của Tố Uyên vọng tới.
- Ta ra đây.
Vũ Tôn đứng dậy vươn nhẹ hai vai. Cuối cùng thì sau hai mươi bốn ngày cũng tới được Long gia.
Hắn mở cửa phòng bước ra. Tố Uyên vẫn như mọi ngày, nhưng khuôn mặt đã có vẻ hốc hác nhiều. Vũ Tôn không nhịn được, nhẹ tay đưa lên chạm vào gò má nàng.
Tố Uyên ngây ngốc, nhắm mắt lại.
- Đừng lo lắng. Có ta ở đây, không ai có thể bắt nạt ngươi được.
Vũ Tôn ghé sát tai nàng nói.
- Uyên nhi, chuẩn bị tới nơi rồi.
Trong lúc Tố Uyên đang run rẩy, người rạo rực như lửa đốt vì hơi thở của Vũ Tôn phả vào tai thì giọng nói của Trần Thanh Dương vang lên khiến nàng giật mình.
- Vâng, phụ thân. Con ra ngay.
Tố Uyên khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng nhìn Vũ Tôn đưa tay véo hắn một cái đau điếng sau đó lúc lắc mông bỏ chạy.
Vũ Tôn mỉm cười vui vẻ rồi sải bước theo sau. Cô nàng này không bao giờ hết được bệnh thẹn thùng.
Long gia tọa lạc ngay trung tâm một tòa thành khổng lồ, cũng là trung tâm của Thiên Long đại đế quốc : Thiên Long thành. Từ cách xa cả vài dặm phàm nhân cũng có thể nhìn thấy tường thành cao chót vót của nó.
Vũ Tôn thầm ước tính, Thiên Long thành này gấp hơn một trăm lần tòa thành thị lớn nhất của Tiềm Long Đại Lục mà hắn từng thấy qua. Quả đúng là siêu cấp gia tộc thực sự, danh xứng với thực.
Thần niệm tuôn trào bao phủ toàn bộ Thiên Long thành, Vũ Tôn ngay lập tức phát hiện được một việc thú vị: có hai Võ Hoàng. Một trung kì, một hậu kì.
Nếu Long gia là bá chủ của Thiên Long thành như vậy thì chỉ có một giải thích: Hai người đó đều là thành viên của Long gia.
Nếu không thì có 1 người là khách nhân từ một gia tộc khác.
- Thật hùng hậu gốc rễ.
Vũ Tôn cảm thán. Long gia là một trong tứ đại siêu cấp gia tộc, vậy chẳng phải mỗi gia tộc kia cũng có hai Võ Hoàng?
Như vậy đại lục có tám Võ Hoàng, thậm chí còn có thể có Võ Hoàng ẩn dật, Hải ngoại tuyệt đối cũng phải có vài vị. Ngẫm lại so với Tiềm Long Đại Lục quả là hạc so với gà.
Điều này cũng không trách được. Tiềm Long Đại Lục bị cấm hoàng trận phong bế bốn ngàn năm cho nên nguyên khí rất loãng, không cảm ngộ được Thiên địa pháp tắc để phá Đế thành Hoàng. Bây giờ cấm hoàng trận đã không còn, chỉ ít năm nữa Tiềm Long Đại Lục sẽ thay da đổi thịt.
Lâu thuyền dừng lại bên ngoài cổng của Thiên Long thành. Có một đám hai mươi người đang chờ sẵn, người cầm đầu có tu vi Võ Thánh.
- Trần gia chủ. Cuối cùng ngài cũng tới.
Hắn nhìn tới Trần Thanh Dương liền chắp tay thi lễ.
- Dương Trưởng Lão, thật làm phiền ngài quá. Để ngài phải đứng đợi thế này khiến ta cảm thấy hết sức ngại ngùng.
Trần Thanh Dương cũng vội chắp tay thi lễ lại.
- Không có gì, ta cũng chỉ phụng mệnh của thiếu gia hành sự mà thôi.
Tên được gọi là Dương Trưởng Lão mỉm cười khách khí. Vốn dĩ Tố Uyên vi của Trần Thanh Dương không đáng để hắn coi vào đâu, nhưng sau hôm nay thì Trần Tố Uyên sẽ trở thành Long thiếu phu nhân, tên Trần Thanh Dương này cũng trở thành bố vợ của Long Khánh. Như vậy cũng đủ để hắn lấy lòng.
- Ha ha, vậy thì vất vả Dương Trưởng Lão rồi.
- Mời các vị vào thành, mọi người đang đợi bên trong gia tộc.
Vị Dương Trưởng Lão đưa tay về phía cổng thành. Một đoàn xe ngựa nhưng do yêu thú cấp năm làm vật kéo đang xếp thành một hàng dài.
Nhóm người Trần gia tổng cộng cả Vũ Tôn chỉ có mười ba người, cứ một người một xe vẫn thừa ra tới hơn mười chiếc.
Dương Trưởng Lão ra lệnh, lập tức đoàn xe chuyển bánh hướng Long gia lao đến. Trên đường không có một ai dám ngăn cản mà xếp thành hai hàng né tránh.
Đây là uy thế của Siêu cấp gia tộc mới có.
Do tốc độ khá nhanh nên chỉ mất mười phút Long gia cổng đã hiện ra trước mặt Vũ Tôn.
Cực kì bề thế là câu duy nhất hắn dùng để miêu tả Long gia này.
Cổng vào của Long gia rất lớn, so với Nam Thiên Học Viện gấp tới mười lần. Tường bao quanh cũng cao tới hơn mười mét, toàn bộ được xây bằng ngọc thạch vô cùng đẹp đẽ. Cứ một đoạn lại có một nhóm hộ vệ đi qua đi lại. Toàn bộ bọn chúng đều có tu vi Ngự Không. Thực chất cũng chỉ cảnh giới cho có chứ mọi người thừa biết làm gì có ai có gan xâm phạm.
Đoàn xe tiến đến trước cánh cổng đã mở sẵn chỉ việc đi vào. Vào trong gia tộc mà phải dùng tới xe thì đủ biết Long gia rộng lớn tới mức nào.
Đi khoảng chừng năm phút nữa, qua rất nhiều vị trí của Long gia hai bên đường thì cuối cùng cũng tới được đích. Đó là đại sảnh, nơi tiếp khách của Long gia.
Khoảng sân phía trước đại sảnh rộng đến mức Vũ Tôn cũng há hốc miệng. Mười ba chiếc xe ngựa chỉ lấp được một góc của nó mà thôi.
Tên phu xe có Tố Uyên vi Kết Đan nhanh chóng nhảy xuống, đem một chiếc thang nhỏ đặt ngay dưới cánh cửa xe rồi mở nó ra, cung kính mời Vũ Tôn bước xuống. Thái độ của hắn cực kì thành khẩn, rõ ràng đã được đào tạo rất qui củ.
Đại sảnh của Vũ gia nếu so với Long gia chỉ tổ khiến Vũ Tôn xấu hổ không ngớt. Chính xác thì nên gọi một nơi là chuồng gà, một nơi là tổ của Phượng Hoàng. Không chỉ rộng lớn mà nó còn nguy nga, lộng lẫy hơn rất nhiều.
Mấy cánh cửa đại sảnh đều được mở ra toàn bộ. Bên trong không biết có chuyện gì mà có khá đông người đang ngồi noi chuyện ồn ào. Khi thấy đoàn xe của Trần gia tới ngay lập tức yên lặng, toàn bộ quay ra chú mục.
Trần Thanh Dương, Đinh Gia Ngọc, Tố Như, Thanh Lôi … lần lượt rời khỏi xe. Cuối cùng là Vũ Tôn và Tố Uyên.
Đôi mắt Tố Uyên nhìn Vũ Tôn mỉm cười đứng trước xe của nàng chợt cảm thấy hết sức nhẹ lòng. Nàng khẽ mỉm cười bước xuống. Dù muốn hay không thì cũng phải có lúc đối mặt với chuyện này.
Chỉ cần hắn cười, nàng có phải đau đớn thì có sao?
- Đi nào, mọi người đang đợi ngươi.
Vũ Tôn đưa bàn tay ra hướng về phía Tố Uyên.
Tố Uyên đỏ mặt, khẽ ừ một tiếng sau đó cũng đưa một bàn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
Hai người một trước một sau dắt tay nhau tiến vào Đại sảnh Long gia trong con mắt như muốn lồi ra của tất cả mọi người.
…
Tình hình này chắc thằng main muốn chơi sốc cmn đây mà : ))))