Không lâu sau, đoàn người ngựa đã tiến tới vị trí này.
Từ trong chiếc xe ngựa trung tâm xuất hiện một khuôn mặt được một chiếc mạng che kín chui ra khỏi cửa sổ cỗ xe. Nhưng không khó để người ta có thể đoán được nàng mới chừng mười mấy tuổi bởi sự ngây thơ hiện rõ trong đôi mắt.
Nàng chính là tiểu thư của đoàn người này.
Trong xe, bên cạnh nàng còn có hai thị nữ khác cũng tò mò cố gắng ngoái đầu ra.
“Thi thể” kia tuy bị ném sang một bên đường nhưng mà vì hai bên khá vắng vẻ cho nên không khó để nhìn thấy nó.
- Trương Long thúc, chúng ta có thể giúp người ta chôn cất được không? Nhìn họ chết không có chỗ chôn như vậy đáng thương lắm.
Vị tiểu thư kia quay ra bên ngoài nói với Trương Long đội trưởng.
- Tiểu thư, không thể làm như vậy. Trên người tên này có rất nhiều vết thương, hiển nhiên là hắn bị người ta gi3t chết. Một kẻ lai lịch không rõ ràng như vậy không nên có chút dính líu nào với hắn. Hơn nữa ai biết hắn có bị bệnh gì không? Nếu đụng vào hắn làm chết mấy người của chúng ta thì không đáng.
Trương Long biết vị tiểu thư nhà mình vốn tâm địa thiện lương cho nên kiên quyết đáp.
Trong xe yên lặng không có tiếng động phát ra. Hai nữ tỳ dĩ nhiên không dám lấn quyền chủ nên cũng yên lặng ngồi nhìn. Chỉ có tiểu thư kia khẽ phát ra tiếng thở dài buồn bã.
Nàng quay ra nhìn lại thi thể kia, trong miệng cầu mong hắn có thể siêu thoát.
Đột nhiên nàng lấy tay dụi vào mắt mình. Rõ ràng nàng trông thấy một cánh tay hắn khẽ cử động. Nàng tưởng mình hoa mắt nhưng sau khi dụi mắt lại vẫn thấy “thi thể” kia cánh tay phải nhúc nhích rất khẽ.
Nàng cũng là một tu sĩ, tu vi không cao, chỉ có Tiên Thiên sơ kì nhưng mà rõ ràng như vậy là quá đủ để phát hiện động tĩnh nhỏ nhặt đó.
- Dừng xe, mau dừng xe.
Nàng vội vàng hét lên.
- Tiểu thư, có chuyện gì?
Trương Long đang trên ngựa giật mình vội vã hỏi. Truyện được đăng tại T.r.u.y.e.n.C.v(.)c.o.m
- Mau dừng xe.
Vị tiểu thư kia mở toang cánh cửa, muốn nhảy ra khỏi xe ngựa.
- Cẩn thận tiểu thư. Dừng xe lại.
Tuy không rõ ràng lắm nhưng Trương Long vẫn ra lệnh dừng xe.
Tên phu xe ngay lập tức kìm cương, cho hai con ngựa dừng lại.
Chỉ thấy vị tiểu thư kia vội vã nhảy xuống xe, lao tới chỗ xác chết. Trương Long sợ hãi nhảy chồm xuống đất đuổi theo.
Nhưng mà khoảng cách của vị tiểu thư với thi thể kia rất gần lại cộng thêm tính bất ngờ, cho nên Trương Long tuy tu vi cao cường cũng không ngăn cản kịp được nàng.
Ngay sau khi tiến đến trước mặt cỗ thi thể, nàng vội ôm lấy nó lật ngược người lên, bàn tay đặt vào cổ của thi thể.
Một cảm giác rung động khẽ khẽ nhưng cực kì chính xác. Rõ ràng là vẫn còn sống.
- Trương Long thúc, hắn vẫn còn sống. Tại sao người lại nói hắn đã chết ? Chẳng nhẽ cứu một mạng người khó vậy hay sao?
Nàng khó chịu xen lãn tức giận nhìn chằm chằm Trương Long.
- Tiểu thư, lúc nãy ta đã tra xét rõ ràng là hắn đã chết. Có cả Tập Viễn làm chứng. Chuyện này có gian trá. Chắc chắn tên này đã đánh lừa bọn ta, đợi tiểu thư tới mới cố tình để lộ sinh cơ. Kẻ này phải giết.
Trương Long không hổ là một người từng trải, trong giây lát đã suy nghĩ thấu đáo rất nhiều. Hắn cảm thấy có gì đó không bình thường cũng đúng. Cánh tay phải biến thành trảo, hướng cổ của Vũ Tôn xông tới.
- Dừng tay. Thúc không dừng tay đừng trách ta tự vẫn.
Vị tiểu thư kia cực kì cứng rắn không hề chịu thua Trương Long
Trương Long dĩ nhiên bị nàng dọa sợ, phải thu tay lại.
- Tiểu thư, nàng quá thiện lương, không hiểu thế gian hiểm ác, nếu…
Trương Long nhìn nàng lắc đầu, muốn tiếp tục khuyên nhủ.
- Trương Long thúc. Thúc hẳn đã biết phụ thân ta trước kia cũng là được người cứu lúc gần chết mới có được như ngày hôm nay. Hôm nay nhìn thấy chết không cứu thì ta làm sao đối diện với lời dạy dỗ của phụ mẫu? Hắn còn rất trẻ, cho dù có gian trá gì thì tu vi liệu có thể cao hơn thúc sao? Hơn nữa những vết thương trên người hắn hoàn toàn là thật. Cứu hắn đi Trương Long thúc.
Nàng nhìn Trương Long ánh mắt như muốn van xin. Mặc dù nàng là tiểu thư thật đấy, nhưng chuyến đi này Trương Long được phụ thân nàng giao cho toàn quyền xử trí mọi việc cho nên muốn cứu hắn thì phải xem ý tứ của Trương Long thế nào đã.
- Tiểu thư, nhưng mà hắn …
- Trương Long thúc, xem như Tố Uyên cầu xin thúc đi.
Nàng đứng dậy, tay vẫn giữ lấy Vũ Tôn nhưng người thì cúi xuống khom lại hành lễ với Trương Long.
- Ai … Tiểu thư người đừng làm thế. Ta nhận không nổi.
Trương Long vội vã tránh sang một bên.
- Xin thúc cứu hắn.
Nàng không hề ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người.
- Tiểu thư … Được rồi, ta cứu hắn.
Trương Long dường như chịu thua sự gan lỳ của tiểu thư nhà mình đã bị nàng thành công đánh bại.
- Đội trưởng, làm vậy có mạo hiểm quá không?
Mấy tên hộ vệ dĩ nhiên cũng lo lắng nhìn Trương Long nói.
- Ý ta đã quyết, mọi người không cần nói nữa.
Trương Long giơ tay lên ngăn cản.
- Mau, mau cứu hắn đi Trương Long thúc. Mạch của hắn rất yếu. Khoan đã, thúc mà làm gì hắn thì ta sẽ chết ngay tại đây.
Vừa nói nàng vừa cảnh giác nhìn Trương Long như sợ hắn sẽ đem thi thể kia phá hủy. Kể cũng kì lạ, khi vừa mới nhìn tới hắn nàng đã có một cảm giác kì lạ rất khó diễn tả. Trái tim nói cho nàng biết : Phải cứu sống hắn.
- Tiểu thư, ta không phải loại người đó. Người mau tránh ra để ta xem hắn thế nào.
Trương Long cười khổ nhìn tiểu thư nhà mình. Mình đi theo nàng đã mười mấy năm vậy mà giờ đây nàng lại không tin tưởng mình bằng cái xác gần chết kia.
Hắn nhẹ nắm vào cổ tay của cái “thi thể gần chết” kia. Quả nhiên có mạch đập nhưng lúc có lúc không, gần như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Trong lòng Trương Long thầm mắng tại sao hắn không chết thật đi cho xong.
Hắn móc từ trong ngực ra một chiếc bình nhỏ, từ trong đó lấy ra một viên thuốc như đầu ngón tay nhét vào miệng cái thi thể kia.
Toàn bộ mọi chuyện được tiểu thư kia chăm chú nhìn không bỏ sót chút nào.
Không rõ ràng lắm viên thuốc kia có tác dụng gì, nhưng mà nàng đưa tay chạm vào mạch của thi thể thấy đã đập mạnh hơn không ít. Sinh cơ cũng đã có dấu hiệu lưu chuyển.
- Cảm ơn Trương Long thúc. Ta biết thúc rất tốt mà.
Vị Tố Uyên tiểu thư vui vẻ nhìn Trương Long mỉm cười.
- Tiểu thư, hắn kinh mạch đã hoạt động trở lại, máu huyết cũng dần lưu thông. Chúng ta nên để hắn lại đây...
- Không được. Để hắn lại đây khác gì không cứu hắn. Chúng ta phải mang hắn về gia tộc.
- Chuyện này…
- Trương Long thúc, cứu người thì cứu đến cùng. Đạo lí này thúc cũng quá rõ ràng đi. Cho nên thúc đừng cản ta.
Nói xong nàng ôm lấy “ thi thể ” bẩn thỉu, đầy máu me kia lên xe ngựa của mình.
- Ai… Không biết tiểu thư làm phúc hay là họa đây.
Trương Long thở dài nhìn theo nàng lắc đầu quay đi.
Đợi khi nàng hoàn toàn chui vào trong xe ngựa hắn mới ra lệnh tiếp tục xuất phát, nhưng lần này hắn đi ngay bên cạnh cỗ xe đề phòng bất trắc. Website truyện convert TruyenCv.Com