- Quả nhiên là như thế. Ngay cả chúng ta cũng không thấy gì, một tên ba mươi cấp hồn sĩ như ngươi dĩ nhiên cũng không thể biết được xảy ra chuyện gì.
Thiên Cương gật gù.
- Viện trưởng, không biết Vương Bình thế nào ?
Vũ Tôn quay sang hỏi Thiên Cương mặc dù hắn thừa biết Vương Bình đã bị bàn tay kia mang đi một vị diện khác.
- Hắn. Hừ, có lẽ đã bị phản phệ bởi uy lực Vũ kĩ tan xương nát thịt rồi. Xem như may cho hắn. Nếu hắn còn sống ta nhất định sẽ phế bỏ sau đó cho hắn sống không bằng chết vì dám ngang nhiên làm trái quy định của Học viện.
Thiên Cương Viện trưởng nghe nhắc đến Vương Bình liền lập tức nổi giận.
Vũ Tôn im lặng. Trong lòng hắn có chút khó chịu vì Vương Bình chưa chết bởi vì Vương Bình mang đến cho hắn một cảm giác cực kì khó chịu, giống như kẻ thù ngàn vạn năm.
- Thôi, ngươi đã mệt mỏi rồi. Trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai vẫn tiến hành thi đấu trận Chung kết. Nếu ngươi không tham dự được thì hãy báo trước cho một Đạo sư bất kì, chúng ta sẽ sắp xếp lại lịch.
- Vâng thưa Viện trưởng.
Vũ Tôn gật đầu.
Thiên Cương Viện trưởng phất tay. Vũ Tôn cảm thấy hoa mắt lần thứ hai sau đó mở mắt ra đã đứng trước tệ xá của Hồn hoàn phân viện.
Lúc này chỉ có mình hắn do chưa có ai trở về. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào phòng mình sau đó đánh một giấc ngon lành.
Đến khi bọn Chan, Dương, Tiểu Tam, Trương Dực trở lại thấy hắn ngủ ngon vậy thì chỉ biết lắc đầu.
Trong lúc hắn ngủ, câu chuyện được nhắc đến nhiều nhất chính là trận đấu của hắn và Vương Bình. Việc Vương Bình sử dụng tà thuật gì khiến bản thân trực tiếp từ một Trúc cơ tấn thăng đến một cảnh giới cực kì khủng khiếp làm cho người ta vô cùng tò mò. Tiếc rằng đáp án không thể được phơi bày.
Đủ các thể loại suy đoán đưa ra. Mỗi người một ý, đem những gì mình nghĩ được nói với người khác. Cuối cùng không ai chịu ai, cho nên lí do Vương Bình có thể làm được như vậy trở thành kì án ngàn năm.
Cả việc Vương Bình biến mất không chút dấu vết cũng được đem ra suy đoán. Nhưng mà càng suy đoán càng đi vào ngõ cụt. Thậm chí nhiều kẻ còn đánh nhau vỡ đầu vì tranh cãi chuyện đó.
Vũ kĩ phân viện trở thành tiêu điểm cho mọi người trỉ chích. Không trước mặt thì sau lưng. Ai cũng cho rằng các Trưởng Lão đã dung túng cho hắn tu luyện công pháp tà ma. Các học viên của vũ kĩ phân viện đi ra ngoài chỉ cúi gằm không dám ngẩng đầu.
Trong lòng ai cũng đem Vương Bình mạnh mẽ mắng chửi cả tổ tông.
…
8 giờ sáng ngày hôm sau.
Đấu Trường Nam Thiên bị hủy hoại nặng nề, nên trong buổi chiều và tối qua đã được san thành bình địa. Ngay vị trí trung tâm đấu trường cũ đã nhanh chóng mọc lên một Võ đài nhỏ.
Đó sẽ là nơi diễn ra trận Chung kết của Tân sinh đại hội.
Tuy ngày hôm qua mới trải qua một hồi cận kề cái chết, nhưng mà sáng nay vẫn rất đông học viên tới quan khán. Chỉ có vũ kĩ phân viện là lác đác một số người.
Hồn hoàn phân viện năm nay trực tiếp nở mày nở mặt. Hai người tiến vào vòng cuối cùng đều là học viên của phân viện, còn gì để vui vẻ hơn đây.
- Hôm nay là trận chung kết của kì Tân Sinh Đại Hội lần này. Ngày hôm qua tuy xảy ra rất nhiều chuyện nhưng mà mọi người vẫn tới quan sát rất đông làm cho hai thí sinh của chúng ta hết sức cao hứng. Thay mặt bọn họ ta cảm ơn mọi người rất nhiều.
Một vị Trưởng Lão đại diện đứng dậy mở lời. Tiếng vỗ tay rầm rầm vang lên.
- Để mọi người không phải đợi lâu nữa, chúng ta sẽ bắt đầu ngay trận chung kết của kì Đại hội này. Mời hai thí sinh Vũ Tôn và Bảo Nhi của Hồn hoàn phân viện tiến lên Võ Đài.
- Hồn hoàn vô địch.
- Hồn hoàn vô địch.
- Hồn hoàn vô địch.
Khán giả ủng hộ Hồn hoàn phân viện ầm ầm hô vang khẩu hiệu mà họ đã hô suốt mấy ngày diễn ra Đại hội.
Vũ Tôn và Bảo Nhi đứng đối diện nhau. Hai người ánh mắt phức tạp nhìn đối phương.
- Các ngươi đã sẵn sàng bước vào trận đấu cuối cùng chưa?
Vị Trưởng Lão trọng tài cất tiếng hỏi.
- Thưa Trưởng Lão, ta nhận thua.
- Thưa Trưởng Lão, ta nhận thua.
Vũ Tôn và Bảo Nhi đồng loạt cất tiếng.
- Cả hai ngươi chưa đấu đã nhận thua, ta biết xử thế nào?
Vị Trưởng Lão ái ngại nhìn Vũ Tôn và Bảo Nhi.
- Ta không phải đối thủ của hắn, cho nên ta nhận thua trước. Mong Trưởng Lão hãy tuyên bố hắn thắng cuộc.
Bảo Nhi giành nói trước với Vũ Tôn.
- Không phải, nàng mạnh mẽ hơn ta rất nhiều. Xin Trưởng Lão hãy xử ta thua.
- Cái này…
Vị Trưởng Lão khó khăn nhìn tới Thiên Cương Viện trưởng.
Khán giả theo dõi cũng dồn ánh mắt vào vị Viện trưởng đại nhân.
Thiên Cương Viện trưởng đứng dậy mỉm cười nhìn Vũ Tôn và Bảo Nhi.
- Hai ngươi rất xứng đáng đạt được hạng nhất. Từ thực lực cho đến tính cách. Chưa từng có ai chủ động nhường vị trí đứng đầu cho người khác trong lịch sử hình thành Nam Thiên Học Viện đến nay. Hồn hoàn phân viện hay chính xác hơn là toàn bộ Nam Thiên Học Viện thật sự rất may mắn vì có các ngươi. Như vậy đi, năm nay ta phá lệ để cả hai đạt hạng nhất. Các ngươi đồng ý không?
Vũ Tôn nhìn Bảo Nhi, Bảo Nhi cũng nhìn qua hắn. Từ ánh mắt bọn họ hiểu được suy nghĩ trong đầu nhau.
- Đồng ý.
Cả hai đồng thanh trả lời.
- Vậy ta tuyên bố, kì thi đấu Tân sinh Đại hội này cả Vũ Tôn và Bảo Nhi của Hồn hoàn phân viện đồng thời đạt hạng nhất. Có ai có ý kiến gì không?
Thiên Cương nhìn mọi người đang chờ đợi hắn tuyên bố.
- Hoan hô Viện trưởng.
- Viện trưởng anh minh.
- Hồn hoàn vô địch.
Lập tức khán giả như vỡ òa. Những tiếng tung hô, hò reo ầm ầm vang lên không ngớt.
Vũ Tôn cùng Bảo Nhi đứng trên Võ Đài mỉm cười. Vốn đối với bọn chúng việc đạt hạng nhất hay nhì không quan trọng, chỉ cần là thành viên của Hồn hoàn phân viện là được rồi.
Trận chung kết cứ như vậy mà kết thúc. Phần ban thưởng thì vì đồng thời có hai hạng nhất nên học viện phải gấp rút chuẩn bị thêm một phần.
Vốn dĩ, đạt hạng nhất sẽ được thưởng mười ngàn điểm tích lũy, tiến vào Tàng bảo các lựa chọn một món vũ khí bất kì và một viên đan dược tứ cấp nhưng mà Vũ Tôn cùng Bảo Nhi trực tiếp từ chối hai vật cuối, chỉ nhận mười ngàn điểm tích lũy.
Vũ khí – bọn hắn tu luyện Hồn hoàn thì đó không phải là thứ quá trọng yếu. Hơn nữa tên nào cũng có một món vũ khí rất mạnh mẽ, hơn hẳn vũ khí của Tàng bảo các rồi.
Đan dược tứ cấp lại càng không có nhu cầu. Gì chứ trong giới chỉ của Vũ Tôn cả một núi đan dược bát cấp, cửu cấp. Một viên tứ cấp để làm gì. Chỉ cần đám Chan cần thì hắn có thể vung ra cả một núi.
Bảo Nhi thì Vũ Tôn không hiểu tại sao nàng cũng từ chối. Có lẽ nàng cũng có rất nhiều a. Vũ Tôn thầm nghĩ.
…
- Mọi người có dự định gì không?
Vũ Tôn đang ngồi cùng với nhóm bạn thân cất tiếng hỏi.
- Dự định. Dự định gì. Ngươi lại có trò gì thế?
Cún tò mò nhìn Vũ Tôn hỏi.
Hắn gật đầu, nói thẳng:
- Ta đã xin phép A Phong Đạo sư sẽ cho ta trở về gia tộc một vài ngày rồi. Ngày mai ta sẽ lên đường.
- A, tên sắc lang này. Ta muốn đi cùng ngươi.
Cún nghe vậy nhảy cẫng lên.
- Ta định mời các ngươi về gia tộc ta một chuyến, không biết có ai muốn đi không?
- Có, tất nhiên là có.
Không đợi hắn nói thêm gì, một loạt đáp án có vang lên.
- Vậy mọi người mau tới xin Đạo sư đi. Ta nghe nói mấy vị Đạo sư chuẩn bị rời khỏi học viện đấy.
Vũ Tôn trêu đùa.
- Ấy, mau mau. Nhanh lên kẻo muộn.
Cún hớt hải tưởng thật vội vàng kéo mọi người chạy như bay tới khu vực của các Đạo sư.
Vũ Tôn ngồi lại nhìn mọi người rời đi vui vẻ mỉm cười. Hắn mong rằng cuộc sống sẽ mãi mãi luôn được hạnh phúc như thế này.
Không tranh đấu, không đau đớn, không li biệt.
Hắn, chỉ cần bằng hữu và gia đình bên cạnh. Vậy là đủ rồi.