- Đúng rồi, Quang minh tịnh hóa.

Vũ Tôn chợt ngẩn ra. Quang minh tịnh hóa tác dụng lớn nhất là ngăn cản tâm ma, nhưng nó cũng có thể trị liệu rất tốt. Người ta chỉ biết mộc hệ là chủ sinh cơ, nhưng không biết đến Quang minh. Cho nên Vũ Tôn suýt nữa quên mất.

Hắn ngồi xuống, đặt Cún xuống đất. Tiểu muội muội nhìn nàng lo lắng. Vũ Tôn khẽ an ủi tiểu muội muội một câu sau đó hai tay hắn đặt lên vùng bụng Cún, cách cơ thể nàng chừng mười centimet.

Mọi người tò mò, không biết thằng này định làm gì?

Từ cơ thể Vũ Tôn, hai bàn tay hắn ánh sáng quang minh tràn ra. Trời đang có chút nắng nhẹ, ánh nắng như bị cái gì dẫn dắt kéo lại chiếu rọi đến cơ thể hắn. Từng tia sáng nhỏ từ hai lòng bàn tay hắn chiếu vào người Cún. Da dẻ nàng hồng hào thấy rõ, hô hấp cũng đã ổn định.

Chan, Dương, Tiểu tam, Trương dực, Tiểu muội muội khiếp sợ nhìn Vũ Tôn . Mắt bọn chúng như muốn lồi ra. Chưa bao giờ có ai nghe nói tới có người điều khiển được ánh sáng mặt trời, lại dùng nó để trị thương.

May mắn lúc này xung quanh không có ai, nếu không người thường sẽ nghĩ hắn là một vị Thần.

Nếu không làm gì có người nào có thể kéo ánh sáng lại chỗ mình, dùng ánh sáng để chữa trị thương thế ???

- Thần ca, thần ca, xin hãy cứu ông nội muội.

Tiểu muội muội từ trong khiếp sợ vội vã quỳ xuống, bò lại ôm chân Vũ Tôn cầu xin. Có lẽ thực sự nàng xem hắn như Thần rồi nên mới gọi là Thần ca.

Vũ Tôn chua xót nâng nàng dậy, sau đó nhẹ nhàng nói:

- Ta không phải Thần, cho nên ta không thể cứu người chết sống lại được. Nhưng mà ta có thể nghe được ông nội muội nói với ta, muội có muốn nghe không ?

Tiểu muội muội nước mắt chảy dài, gật đầu lia lịa.

- Ông nói ông đã được tới một nơi rất tốt, muội hãy yên tâm, đừng lo cho ông. Ông muốn muội hãy vui vẻ lên, sau này khi nào muội thật mạnh mẽ thì có thể tới nơi đó gặp lại ông. Ông sẽ luôn bên cạnh, theo dõi muội nên muội đừng buồn nữa.

Vũ Tôn bịa ra nói. Quả thực lúc này hắn không biết làm gì nữa.

Tiểu cô nương nghe hắn nói vậy nhưng lại tin sái cổ. Nàng quay sang nhìn thi thể ông nội, nắm bàn tay đã lạnh ngắt thủ thỉ.

- Ông ơi, Tiểu My đã nghe được lời của ông rồi. Tiểu My sẽ cố gắng sống thật vui vẻ. Ông hãy nhìn Tiểu My nhé, khi nòa Tiểu My mạnh mẽ như các đại ca, đại tỷ thì Tiểu My sẽ đi tìm ông.

Nói xong nàng lau nước mắt, nở nụ cười rạng rỡ.

Tên của nàng là Tiểu My.

Đám Chan, Dương giơ ngón tay cái khâm phục Vũ Tôn.

- Ưm.

Giọng Cún vang lên, nàng đã tỉnh lại.

- Ngươi thế nào rồi, có thấy đau đớn chỗ nào không ?

Chan vội vã ngồi xuống đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi.

Cún khẽ lắc đầu, lẩm bẩm.

- Ta không sao, không hề đau đớn mà rất thoải mái. Kì lạ, rõ ràng ta bị trúng Quyền mà sao lại không có vết thương nào nhỉ? Không lẽ ta nằm mơ.

- Chuyện này để tính sau đi. Bây giờ làm xong tang lễ cho ông nội của Tiểu My đã.

- Tỷ tỷ, tỷ có sao không? Muội lo cho tỷ quá.

Tiểu My nhào vào lòng, ôm lấy Cún. Tâm trạng của nàng đã khác hoàn toàn.

- Thì ra muội tên là Tiểu My à? Tên đẹp quá. Tỷ tỷ không sao, muội không cần lo lắng đâu.

Cún xoa đầu Tiểu My đáp.

Tiếng trống, kèn từ xa vang lại, sau đó một đoàn gồm bảy người đi tới. Là đám người mà Chan thuê tổ chức tang lễ.

Mọi người theo chân Tiểu My trở về căn nhà nhỏ của hai ông cháu nàng bên ngoài thành.

Cũng mất tới nửa buổi mọi thủ tục mới hoàn thành. Trương dực lấy kim tệ ra trả cho những người được thuê. Trong túp lều nhỏ của Tiểu My, bảy người cùng ngồi trên một chiếc chiếu dưới đất.

Việc quan trọng bây giờ là lo cho tương lai sau này của Tiểu My. Nàng không còn người thân nào, vì vậy không ai đành lòng để nàng trở thành khất cái.

Trương dực lẫn Tiểu tam muốn sắp xếp cho nàng tới gia tộc mình, nhưng Cún không đồng ý. Nàng muốn dẫn Tiểu My về Nam Thiên Học Viện nhưng chỉ lo lắng không được phép.

Quả thật Nam Thiên Học Viện hay bất kì môn phái nào cũng không cho phép học viên hay đệ tử mang theo người lạ tiến vào. Vì vậy sau một hồi suy nghĩ Cún quyết định viết một phong thư, sau đó đem cây trâm trên đầu nhét vào rồi thuê một nhóm bảo tiêu hộ tống Tiểu My đến nơi nào thì chỉ mình nàng biết.

Nghĩ tới nơi đó nàng cũng không vui vẻ gì lắm, nhưng có lẽ đó là sự lựa chọn tốt nhất cho Tiểu My lúc này. Khi chia tay Tiểu My cũng rất buồn, nhưng nàng cố không khóc, nói mọi người khi nào có dịp hãy tới thăm nàng.

Mất gần nửa ngày vì chuyện của Tiểu My. Lúc này trời đã chập choạng tối. Cả nhóm quyết định tìm một quán ăn làm một bữa no nê vì ai cũng đói. Khi đánh chén say xưa kết thúc cũng đã là hơn chín giờ tối. Còn một giờ nữa là cổng thành đóng lại. Vì vậy sáu người lại lục tục kéo nhau trở về học viện.



Sáng hôm sau, tại tỉ thí trường của Hồn hoàn phân viện.

- Phù, may mà vẫn tới kịp, nếu không muộn mất thì nguy.

Dương thở hổn hển. Sáng nay gần tới bảy giờ bọn chúng mới tỉnh dậy. Chỉ trễ một lát nữa là muộn giờ Đại hội.

Toàn bộ hai trăm ba mươi lăm học viên kì này ( trừ Bảo Nhi chưa trở lại ) ngay ngắn xếp hàng. Trên tỉ thí đài trung tâm là bốn vị đạo sư, cùng với Đại Trưởng Lão Hồn Thiên Đế. Người nào cũng ăn mặc hết sức trang nghiêm.

Sau hồi Chuông của học viện vang lên, Hồn Thiên Đế từ trên ghế của mình đứng dậy, quét mắt qua một lượt các học viên. Sau đó hắn nói ra vài lời mở đầu, động viên các tân sinh hãy cố gắng hết mình để được tham dự vòng Chung kết ba phân viện.

Lần lượt A Phong, A Đạt, A Minh, A Lỵ cũng thay phiên tiến lên nói đôi lời. Điểm chung là cả bốn vị Đạo sư khá hài lòng vì thành tích mà bọn chúng đã đạt được suốt nửa năm qua từ khi tiến vào học viện. Thái độ học tập, rèn luyện hết sức nghiêm túc. Bốn người chúc từng tên tân sinh sẽ nỗ lực hết mình, đạt thành tích cao nhất trong kì Đại hội tân sinh này.

Cuối cùng, Hồn Thiên Đế chính thức tuyên bố bắt đầu Đại Hội.

Quy tắc của Đại hội là :

Mỗi học viên sẽ có một số thứ tự, chính là số thứ tự mà bọn chúng sở hữu trên lớp. Sau đó các Đạo sư sẽ ngẫu nhiên chọn ra một nửa số học viên, cho bọn chúng lần lượt bốc thăm ngẫu nhiên với một nửa số thứ tự còn lại , trúng người nào thì người có số thứ tự đó se là đối thủ.

Cứ luân phiên như vậy, cho tới khi tìm ra bốn mươi người cuối cùng. Bốn mươi người đó sẽ trở thành đại diện của Hồn hoàn phân viện tham dự vòng chung kết của ba phân viện.

Thực lực của đám tân sinh tương đối đồng đều, trừ khi thiếu may mắn lắm đụng phải một kẻ top đầu thì mới bị loại. Nếu không ai cũng có cơ hội tiến vào danh sách bốn mươi người cuối cùng.

Đáng lí ra mỗi phân viện sẽ có ba mươi ba người, riêng phân viện yếu nhất thì có ưu tiên cho một người là ba bươi tư cho đủ tổng số một trăm học viên tham dự vòng chung kết. Nhưng Hồn hoàn phân viện năm nay được ưu ái bốn mươi học viên, hai phân viện kia rút xuống mỗi phân viện còn ba mươi học viên.

Bởi vì mọi năm Hồn hoàn phân viện chỉ lác đác dưới mười người, cho nên không cần phải tổ chức đại hội làm gì cho mệt. Vì vậy hơn hai mươi xuất kia sẽ chia đôi nhường cho hai phân viện còn lại, năm nay Hồn hoàn phân viện được ưu tiên coi như hai phân viện kia trả lại những lần lấy suất trước kia đi.

Chính vì thế mà không có ai có ý kiến gì.

Và đây cũng là lần đầu tiên Hồn hoàn phân viện tổ chức một kì đại hội, mang theo rất nhiều hi vọng của cả bốn vị Đạo sư lẫn Hồn Thiên Đế.

- Nhưng người có số thứ tự sau tiến lên phía trước : hai sáu, bảy tư, bốn chín, mười một, tám, chín lăm …

A Phong sau khi cùng ba vị Đạo sư khác lựa chọn ngẫu nhiên xong, bắt đầu tiến hành chuẩn bị bốc thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play