Hắn ngủ li bì vậy mà suốt hai ngày.
Trong hai ngày không ai làm phiền hắn, bởi mọi người biết hắn mệt mỏi. Cún còn vài lần mang đồ ăn qua đề phòng hắn tỉnh lại sẽ đói bụng.
Bốn tên trong phòng hắn thì hết sức giữ gìn im lặng, sợ hắn tỉnh giấc.
Trong khi đó, Vũ Tôn vẫn đang mê đắm trong những giấc mơ của hắn. Nhưng đột nhiên hắn thấy không gian tối đen. Hắn mò mẫm, sợ hãi bước từng bước. Hắn thực sự không muốn trở lại quãng thời gian mười lăm năm đen tối trước kia.
Ánh sáng từ từ lóe lên. Hắn lao như bay về nơi nó chiếu ra. Nhưng xuất hiện trước mặt hắn là sáu người lạ mặt. Năm nam, một nữ.
Trên mặt bọn họ nở nụ cười mỉa mai, nhìn hắn như Sói nhìn Thỏ. Vũ Tôn giật mình lùi lại thì bọn họ đuổi theo không rời. Nhưng không ai đụng đến hắn, chỉ đứng vây xung quanh hắn chỉ trỏ, ánh mắt khinh miệt.
Hắn điên cuồng hét lên. Xích Huyết kiếm đại thịnh, chém loạn xạ vào từng người một.
Nhưng khuôn mặt từng người vẫn không hề sợ hãi, đau đớn. Bọn họ vẫn mỉm cười, cười như thương hại hắn dù cơ thể bị xẻ thành nhiều mảnh.
Đặc biệt, nữ nhân kia tuy xinh đẹp vô cùng nhưng ánh mắt nhìn hắn lại có cảm giác tội lỗi, hối hận. Trước khi chết, nàng ta tự tay đem cây trâm trên đầu gi3t chết trung niên nhân vẫn đứng cạnh nàng.
Miệng nàng thốt lên hai chữ: “ Xin lỗi” .
Sau đó sinh mạng của nàng dập tắt.
Vũ Tôn bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Trước mặt hắn là căn phòng trong tệ xá của mình. Hắn vỗ ngực, thở phào ra một hơi.
Thì ra mọi chuyện chỉ là một giấc mộng.
Nhưng nếu Xích Huyết Hoàng chứng kiến giấc mộng đó, có lẽ hắn sẽ kinh ngạc, phẫn hận.
Bởi vì, người nữ nhân kia không ai khác, chính là Huyền Thiên Hồn Hậu, còn tên trung niên nhân bị nàng giết không ai khác là Tinh Không Hoàng.
Tuy chưa từng gặp nhưng Vũ Tôn lại mơ thấy dung mạo bọn họ. Phải chăng là điềm báo gì chăng???
…
- A, ngươi tỉnh rồi à con heo.
Cánh cửa phòng mở ra, đầu Cún thò vào kêu lên.
- Ngươi mới là heo ấy. Đồ con heo lai Cún.
Vũ Tôn phì cười nhìn nàng.
- Đói chưa? Ta mang đồ ăn tới đây. Mau ngồi dậy ăn đi kẻo nguội.
Trên hai tay Cún là hai giỏ đồ ăn lớn. Nàng hì hục xách vào, đặt lên bàn cạnh giường Vũ Tôn.
- Cảm ơn Cún, đợi ta đi rửa mặt đã.
- Nhanh lên kẻo nguội. Công sức bổn cô nương vất vả mua được đấy.
Vài phút sau, Vũ Tôn từ nhà vệ sinh bước ra. Dù là Võ Hoàng, chỉ cần hấp thu thiên địa nguyên khí cũng khỏi cần ăn uống nhưng hắn vẫn không nhịn được trước giỏ đồ ăn của Cún. Không ngại ngùng, hắn ngồi xuống đánh chén ngon lành.
- Ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, đồ ăn còn nhiều lắm. Thiếu thì bổn cô nương sẽ tự tay mua thêm cho ngươi.
Cún nhìn hắn ăn như hổ đói vui vẻ trêu đùa.
- Mọi người đâu cả rồi?
Vũ Tôn ngẩng đầu lên nhìn Cún hỏi.
- Hừ. Ai sướng như ngươi lang thang bạt mạng cả tháng, về lại lăn ra ngủ. Mọi người đến tỉ thí đài tập luyện rồi. Từ ngày Đại Trưởng Lão tìm ra tâm pháp chính thống của phân viện ta, không riêng học viên mà cả các Đạo sư cũng quên ăn quên ngủ tập luyện. Đúng rồi, ăn nhanh lên. Ngươi biệt tích lâu như vậy thiếu hụt rất nhiều kiến thức. Ăn xong ta sẽ “dạy kèm” cho ngươi.
- Phì … Ta không cần dạy kèm đâu. Ngươi hãy ra tập luyện với mọi người đi.
Vũ Tôn tìm cách từ chối nhã nhặn. Đùa gì chứ, hắn mà còn cần phải để một tiểu mao đầu mười bốn tuổi dạy kèm thì mất hết thể diện Võ Hoàng.
- Đồ con heo lai con chuột chù. Đã ham ăn, ham ngủ còn lười biếng. Ngươi như vậy thì làm sao tiến bộ được hả? Bản cô nương nói một là hai, không thể một là ba được. Ăn nhanh lên rồi học.
Cún mặt đỏ bừng bừng tức giận, hai tay chống hông nhìn Vũ Tôn. Vũ Tôn nhìn nàng sát khí tràn ngập vội vã đáp:
- Được được, ăn xong chúng ta sẽ ôn tập, ôn tập mà.
Đoạn hắn cúi xuống gắp thức ăn ăn lia lịa.
Cún cười hì hì, trái ngược hoàn toàn trạng thái vừa nãy.
- Vậy mới ngoan chứ. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy.
Miếng cơm của Vũ Tôn đang nuốt phụt cả ra ngoài suýt sặc. Cái gì mà trẻ nhỏ dễ dạy hả trời. Ngươi còn ít hơn ta 1 tuổi đấy.
…
Quả nhiên, Cún tự mình lôi sách vở ra đem một loạt những gì nàng học được suốt một tháng nhồi vào đầu Vũ Tôn mãi tới khi trời tối phải đi ăn tối mới chịu buông tha.
Hai người sóng vai xuống nhà ăn. Cún liên mồm hỏi Vũ Tôn những chuyện hắn gặp được một tháng qua. Vũ Tôn chiều ý nàng bịa ra vô số chuyện để bà cô non này .
Gần tới nhà ăn thì gặp nhóm Chan cũng đang tới. Vậy là đã hơn một tháng cả nhóm mới đông đủ ngồi cùng nhau ăn một bữa ra trò.
Không khí trong nhà ăn hết sức náo nhiệt, sôi nổi. Các học viên tranh nhau đưa ra quan điểm, đánh giá, bàn cãi về đủ thứ chuyện xung quanh việc tu luyện. Trong lịch sử Nam Thiên Học Viện chưa bao giờ việc tu luyện lại mạnh mẽ như tại Hồn hoàn phân viện lúc này.
Từ khi Xích Huyết Hoàng tung ra tâm pháp chính thống của giới Hồn hoàn sĩ thì thực lực của Hồn hoàn phân viện đang thay da đổi thịt từng ngày. Vũ Tôn cũng mừng rỡ thay cho hắn. Mọi chuyện cứ thuận lợi tiến triển như vậy sẽ không bao lâu sau Hồn hoàn giới sẽ sánh ngang, thậm chí vượt ra cả hai ban VŨ KĨ cùng MA PHÁP.
Hắn tin tưởng chuyện đó tuyệt đối có thể. Và nơi bắt đầu, sẽ là từ Nam Thiên Học Viện mà ra.
Tối hôm đó mọi người mới bắt đầu đem linh quả Vũ Tôn đưa cho đem luyện hóa. Bởi vì Vũ Tôn đã lựa chọn rất kĩ càng nên cực kì thích hợp cho từng người. Dược lực không mạnh mẽ quá mức mà hết sức ôn hòa.
Ngày hôm sau, ai cũng hết sức mừng rõ. Nuốt linh quả không chỉ giúp mỗi nguời tấn thăng một tiểu cấp độ còn khiến cường hóa thể chất rõ ràng.
Mới đặt chân vào Nam Thiên Học Viện gần ba tháng vậy mà thực lực từng người đã khác lúc trước rất nhiều.
Có thể nói, tiến vào Nam Thiên Học Viện đúng là quyết định cực kì chính xác.
Nhìn mấy người bạn vui vẻ, Vũ Tôn cũng cảm thấy hạnh phúc.
Đời còn dài, đang còn trẻ. Hãy làm những gì mình thích cho dù có thế nào. Bởi ai cũng chỉ có một thời như vậy mà thôi.
…
Từ ngày đó cho đến bây giờ cũng đã hơn ba tháng, kì tân sinh đại tái đã chỉ còn cách mười ngày nữa. Khắp Nam Thiên Học Viện, các tân sinh náo nức chuẩn bị.
Mong ngóng nhất đương nhiên là Hồn hoàn phân viện. Không ít lần tân sinh ban khác đụng độ đã khiêu khích, gây chiến. Nguyên nhân cũng vì một số đạo sư không nuốt được cảm giác bị gần như toàn bộ tân sinh bỏ mặc để tới Hồn hoàn phân viện. Vì vậy bọn họ không ngần ngại nói xấu, bôi đen, bịa đặt rất nhiều chuyện.
Đặc biệt quá khứ … ngắc ngoải của Hồn hoàn phân viện bị họ đem ra đào bới, mỉa mai. Vì thế trong mắt đám tân sinh của hai ban kia thì Hồn hoàn phân viện là nơi những cái tệ hại, xấu xa xuất hiện. Chỉ cần thấy học viên của Hồn hoàn phân viện là làm đủ trò để gây sự.
Đương nhiên, bụt cũng còn biết giận nói gì thiếu niên đang tuổi mới lớn. Không ít trận đánh đã xảy ra. Nhưng đáng tiếc cho hai ban kia là Hồn hoàn phân viện học viên chiếm tới bảy phần thắng. Sau đó các bốn vị Đạo sư phải ra mặt để ngăn tình trạng đó tiếp tục xảy ra. Dĩ nhiên đôi bên hậm hực, đòi quyết đấu trong kì tân sinh đại tái sắp tới. Kẻ thua sẽ là rùa đen rút đầu.
Cần cù bù khả năng. Nhìn vào một trạng thái đầy sức sống, khắp nơi hiện diện sự vui vẻ, thoải mái của Hồn hoàn phân viện thì người mù cũng biết được. Tính cạnh tranh đương nhiên là có, nhưng không đơn lẻ, gay gắt khốc liệt mà mọi người cùng tiến bộ, đem những gì mình hiểu biết chia sẻ cho người khác và cũng nhận lại tương ứng. Đó là cách mà từ sâu trong ý thức của mỗi Đạo sư lẫn học viên đang cố gắng xây dựng nên. Đó cũng là cách tiến bộ nhanh nhất.
Hãy nghĩ xem, hai người cùng tìm hiểu một vấn đề. Mỗi người biết được một phần, sau đó hai người chia đều ra thì sẽ tốt hơn rất nhiều nếu để một người tự tìm hiểu toàn bộ.
Vậy nên, ngày đại tái càng tới gần thì toàn bộ Hồn hoàn phân viện càng đua nhau tập luyện. Một tiếng hét kinh thiên chính là mục tiêu chúng hướng đến.
Cầu nguyệt phiếu của các đạo hữu ủng hộ ;)