Bạch Nguyệt kiểm tra lại đồ đạc trong không gian, cuối cùng cô cũng thấy thứ cô cần, một lọ thuốc màu xanh lục.

Đây là lọ thuốc cô phải tốn tận 100000 điểm tích phân để đổi lấy 3 lọ ở lần thứ hai cô xuyên vào thế giới mạt thế.

Như cô nhớ cô đã tặng một lọ cho một người nào đó, hiện tại cô chỉ còn hai lọ, lọ thuốc này có tác dụng biến thây ma trở lại thành người, đã vậy sức mạnh dị năng vốn có của người đó khi còn là thây ma khi trở lại thành người sẽ vẫn được giữ nguyên, người nào may mắn còn có thể tăng được một cấp.

Bạch Nguyệt định sẽ bơm vào người Nguyệt Nga một lượng nhỏ để máu của cô ta sẽ trở thành thuốc giải độc nhất vô nhị, nhưng thuốc này một khi bơm vào người sẽ rất dụ hoặc thây ma, nếu bỏ cô ta ra bên ngoài thì sớm muộn gì cũng bị thây ma tranh nhau ăn sạch sẽ.

Bên trong khu F có khu thí nghiệm điều chế thuốc để diệt thây ma, ở đó có một tên giáo sư rất điên rồ lại là một dị năng tinh thần lực, với sức mạnh tinh thần yếu kém của Nguyệt Nga mà rơi vào tay ông ta, thì cô ta đừng hòng chạy trốn.

Bạch Nguyệt chợt nghĩ tới Hạ Viêm, cô cũng phải hỏi hắn xem hắn muốn trở lại làm người hay không, trước mắt vẫn xử lý Nguyệt Nga cho xong nhiệm vụ rồi tính tới hắn sau.

Mẹ Hạ tuy đã ở bên cạnh họ khá lâu, nhưng vẫn chưa biết Hạ Viêm là thây ma. Cô chính là để hắn tự nói, nếu hắn chọn là người vậy thì không cần nói nữa.

Hạ Viêm ở bên cạnh nhìn lọ thuốc trên tay cô cũng không mấy tò mò, hắn biết cô đã làm gì sẽ không cần hắn giúp đỡ, hắn chỉ cần ở bên cạnh im lặng mà nhìn thôi.

Thời gian trôi qua cũng đã ba ngày kể từ ngày Nguyệt Nga được đưa đem ra ngoài, cô ta rất khó để có thể ra ngoài.

Nhưng cô ta lại nghe tin Chính Hào đã có mặt ở khu F, cô ta trong lòng chợt nghĩ có phải hắn đến để đón cô ta về.

Trong khi đó, Chính Hào ngồi trong phòng lãnh đạo có chút mất kiên nhẫn nhìn Đằng Khải cùng Hà Khuê.

"Ta muốn biết cô ấy đang ở đâu?" Chính Hào lạnh mắt nhìn Đằng Khải đang rất thông thả ngồi đối diện hắn.

"Một câu chào hỏi còn không có, câu đầu tiên lại là hỏi người,ngươi nghĩ mình là ai vậy?" Đằng Khải cười nhạt đáp.

Chính Hào nhíu mày nhìn Đằng Khải, vốn cả hai là kỳ phùng địch thủ, không ai ưa ai.

Sông Từ thở dài đành lên tiếng: "Chúng tôi nghe được bên phía các người có một người tên là Bạch Nguyệt đang cư ngụ, chúng tôi đến đây để gặp cô ấy?"

"Các người có quan hệ gì với cô ấy?" Hà Khuê lạnh nhạt nhìn Sông Từ hỏi.

Sông Từ hơi liếc nhìn Chính Hào lại thở dài đáp: "Cô ấy từng là đồng đội cũng là người rất quan trọng với chúng tôi."

Hà Khuê im lặng chờ chỉ thị của Đằng Khải, còn hắn ta cười nhạt nhìn sâu vào Chính Hào, nếu đúng như hắn nghĩ Bạch Nguyệt chính là người quan trọng của Chính Hào.

"Hà Khuê cô đi hỏi cô ấy đi?" Đằng Khải cũng có chút tò mò về quan hệ của Bạch Nguyệt và Chính Hào.

Hà Khuê nhận lệnh liền biến mất, Sông Từ cùng Chính Hào cũng nhìn ra, cô ta là dị năng không gian, cả hai có chút trầm mặt nhìn nhau.

Bọn họ đã từng giao đấu với một cái thây ma dị năng không gian, thật sự rất khó khăn, ở đây lại có một người có dị năng đó.

Bên hắn cũng có một hai người nhưng họ không sử dụng dị năng được lưu loát như Hà Khuê.

Đằng Khải lại là dị năng Hắc Ám, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, bọn họ dường như đối xứng cho nhau.

Về phía Bạch Nguyệt...

Bạch Nguyệt và Hạ Viêm vẫn đang làm nhiệm vụ liền thấy Hà Khuê xuất hiện.

"Cô Bạch có người muốn gặp cô?"

"Ta đoán nha, tên đó tên Chính Hào đúng không?"

Hà Khuê khẽ gật đầu, cô ta chẳng có chút kinh ngạc gì về việc Bạch Nguyệt biết người tìm cô là ai, bởi cô là dị năng giả tinh thần lực.

"Không gặp." Bạch Nguyệt thẳng thằn từ chối.

Hà Khuê chỉ gật đầu liền biến mất, Hạ Viêm cười ôn nhu nhìn cô.

Hà Khuê trở lại phòng thủ lĩnh liền nói: "Cô ấy đã từ chối."

"Các người cũng nghe rồi đó." Đằng Khải cười nhạt nhướng mày nhìn sắc mặt của Chính Hào đang càng âm trầm.

Chính Hào không nói thêm gì liền đứng dậy rời đi, theo hắn biết đoàn người dị năng của khu F đang làm nhiệm vụ ở khu E, hắn sẽ tới đó.

Đã nghĩ hắn liền rời đi, Sông Từ thở dài đuổi theo phía sau.

"Hà Khuê, cô đoán xem, Bạch Nguyệt với tên Chính Hào đó có quan hệ gì?"

"Tôi không quan tâm thưa ngài." Hà Khuê lạnh lẽo đáp.

Đằng Khải nhìn tảng băng bên cạnh mà chẳng buồn nói thêm câu gì, đứng dậy trở về phòng của mình.

Nguyệt Nga hôm nay biết Chính Hào tới nên đã cố ý trốn ra ngoài nhìn hắn, cô ta cũng vừa kịp lúc chặn đường đi của hắn.

"Hào ca, anh là tới đón em sao?" Nguyệt Nga vui mừng muốn chạy tới hòng ôm lấy hắn.

Liền bị hắn né, cô ta liền hụt chân ngã trên đất ngơ ngẩn nhìn hắn, nhìn thấy Nguyệt Nga ở đây trong lòng hắn lại phẫn nộ không thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play