"Hai người là Bạch Nguyệt và Hạ Viêm!"Một giọng nói vang lên.

Bạch Nguyệt theo tiếng nói nhìn tới, cô có chút ngạc nhiên khi thấy người vừa mở lời kia.

"Là chúng ta." Hạ Viêm lãnh đạm đáp.

"Ta là Hà Khuê, một trong những người lãnh đạo khu F, rất vui được gặp hai vị." Hà Khuê nhàn nhạt tươi cười tự giới thiệu.

Bạch Nguyệt đưa ánh mắt tò mò nhìn tới, Hà Khuê đã ở đây chắc chắn là không có chuyện sẽ gặp Chính Hào rồi.

"Chúng ta quen nhau sao?" Hà Khuê khó hiểu nhìn Bạch Nguyệt, nãy giờ cô ta cảm nhận được Bạch Nguyệt luôn nhìn chằm chằm mình.

"Không có gì." Bạch Nguyệt thu hồi ánh mắt, cầm lấy bàn tay của Hạ Viêm chơi đùa.

"Chúng tôi nhận được tin là hai vị có một người là có hai dị năng cao cấp, và một người có dị năng hiếm nên chúng tôi rất mong hai vị có thể gia nhập căn cứ chúng tôi được hay không?"Một người khác đứng bên cạnh Hà Khuê lên tiếng.

"Nếu đã vào đây, thì đương nhiên là gia nhập rồi." Bạch Nguyệt hơi đưa mắt nhìn người kia, rồi lại chơi đùa với bàn tay của Hạ Viêm.

Người kia chính là thủ lĩnh khu F, Đằng Khải. Tên này theo kịch bản hắn cũng không quá tồi, hắn được hơn Chính Hào ở điểm tự biết lượng sức mình.

Hắn có thể giúp đỡ ai hắn sẽ giúp, nhưng không phải ai hắn cũng sẽ che chở, nếu biết điều thì không sao, không biết điều liền bị hắn đuổi đi không thương tiếc.

Ở hoàn cảnh khó khăn này, tự tôn mình lên làm thánh mẫu chính là điều ngu ngốc nhất.

Những người xung quanh sau khi nghe hai người điều là dị năng giả, đã vậy còn là cấp bậc cao cấp và hiếm, ai nấy ánh mắt cũng thay đổi.

Nói gì lúc này người có dị năng cao cấp, lẫn biến dị đã rất ít ỏi, nói chi là dị năng hiếm.1000 dị năng giả sẽ có một dị năng biến dị hoặc cấp cao, và 100000 dị năng giả mới có một người có dị năng hiếm.

Nhất là người có dị năng tinh thần lực, bọn họ rất đáng sợ, đến những dị năng giả có dị năng hiếm cũng phải kiên kị họ rất nhiều.

Bọn họ cũng nghe loáng thoáng có hai người mới tới, trong đó có người là dị năng giả tinh thần lực.

Lúc này họ nhìn lại hai người trước mặt, mà ai nấy đổ mồ hôi lạnh, may mắn là chưa ai bước lên kiếm chuyện với hai người mới.

Hà Khuê nhìn biểu cảm gượng gạo của bọn họ mà thở dài, lại nhìn hai người Bạch Nguyệt nói:"Hai người đừng để ý lời bọn nói, tôi thay mặt họ xin lỗi hai người."

"Không sao lời bọn họ nói ta không để ý."

"Ta để ý." Hạ Viêm híp mắt nhìn Hà Khuê cảnh cáo liền bị Bạch Nguyệt đánh lên tay một cái.

"Đừng nghe hắn nói, ta chính là không để ý."

Hà Khuê và Đằng Khải nhìn nhau, bọn họ nhìn Bạch Nguyệt đang được bế trên tay Hạ Viêm, bọn họ biết chỉ cần đừng làm phật lòng cô, thì Hạ Viêm cũng sẽ mặc kệ.

Bạch Nguyệt và Hạ Viêm được sắp xếp một căn phòng rất tốt trong một khu chung cư 7 tầng, bọn họ ở tầng 2, vừa nhận được phòng, Hạ Viêm liền ra tay dọn dẹp, dọn sạch chiếc giường ngủ xong hắn liền để cô ngồi trên đó, một mình tiếp tục dọn dẹp.

Sau đó lại bắt tay vào nấu ăn, Bạch Nguyệt gật gù chờ đợi, vừa ngửi được mùi thêm liền tỉnh táo lại.

Hạ Viêm dọn hết món ăn lên bàn liền bế lấy Bạch Nguyệt lại bàn ăn.

Cốc...Cốc...

Tiếng gõ của làm hai người dừng lại ăn uống, Bạch Nguyệt cho dị năng ra thăm dò, sau đó lại tiếp tục ăn.

Hạ Viêm thấy cô không quan tâm cũng mặc kệ, nhưng tiếng gõ lại vang lên.

"Này hai người mới, không biết ra chào hỏi cái sao?" Người ở bên ngoài lớn tiếng nói.

Sau khi bên ngoài dứt câu nói, ở bên trong Bạch Nguyệt liền cảm nhận một lực lượng tinh thần lực tấn công vào.

Bạch Nguyệt nhếch môi cười đáp trả.

"A....aaaa...."

"Chuyện gì vậy?" Mọi người ở chung tầng nhà liền xôn xao, hóng hớt.

"Ngọc Châu, em làm sao vậy?"

"Thật ồn!" Hạ Viêm con ngươi lãnh đạm bước tới mở cửa, hắn đã sớm không vui khi có người tới kiếm chuyện, đã vậy còn muốn tấn công bọn họ.

"Hạ...Hạ Viêm..." Người kia định trắng mắng hắn nhưng vừa ngước mắt lên liền lấp bấp nói.

"Các người còn không biến thì đừng trách."Hạ Viêm nhìn hai người trước mắt con ngươi của hắn càng lạnh lẽo hơn.

Hai người họ là người thân của Hạ Viêm, người tên Ngọc Châu là em họ của hắn, người còn lại là Hạ Khanh anh trai của hắn.

"Hạ Viêm, tới anh trai ngươi mà ngươi không thèm chào hỏi nữa à."

"Hạ Viêm, ta buồn ngủ rồi." Bạch Nguyệt ở bên trong nói vọng ra.

Hạ Viêm chẳng thèm nhìn Hạ Khanh liền đóng chặt cửa lại, đi vào trong.

Bỏ lại Hạ Khanh vơi gương mặt văn vẹo vì tức giận, đỡ lấy Ngọc Châu lên, hắn nhìn kỹ số phòng của hai người liền rời đi.

Những người xung quanh thấy cũng đã hết chuyện liền ai về phòng nấy.

"Cảm giác gặp được người thân thế nào?"

"Chỉ có chị là người thân của ta, ta không quen họ, không phải chị bảo buồn ngủ sao, ta bế chị lại giường ngủ." Hạ Viêm ôn nhu nhìn cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play