Cô cũng mất sức mà thở hổn hển, máu từ nơi nào đó đã chảy xuống ướt đẫm bộ y phục màu xanh da trời nhạt thướt tha mỏng manh. Du Phi gắng sức tỳ vào nô tỳ thân cận mà đứng dậy chỉ và cô, lửa giận trong người cô ta đã khiến cô ta mất đi lý trí mà không để ý điều gì.

Ngược lại, An Tần trông thấy cảnh tượng mà kinh hãi, mưu hại hoàng tự là tội nặng, cô ta không gánh nỗi tội danh này bèn lặng lẽ mà lùi ra sau. Du Phi lại luôn miệng chửi bới:

- Tiện nhân, cho dù hôm nay ta có giết ngươi hoàng thượng cũng sẽ vì ta mà mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lúc này, không một tiếng bẩm báo hay gì cả, Ninh An cùng Vương Quang Đăng đồng thời xông vào. Tô Cẩn cũng những người khác hớt hải chạy theo sau, thấy cảnh tượng hiện lên trước mặt mà kinh hãi. Vương Quang Đăng như không tin vào mắt mình, chạy tới nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng cả thân hình run lên vì sợ hãi.

- Hoàng thượng.

Đôi mắt cô khẽ mở, như nhìn thấy ảo ảnh mà khóc, đôi tay ôm lấy bụng mà nghẹn ngào.

- Thì ra, thì ra ta sắp chết rồi. Ta sắp chết nên mới nhìn thấy ảo ảnh ngài ôm lấy ta, nhìn ta âu yếm lại sợ hãi như vậy.

Tiếng thở của cô ngày càng dốc, mơ mơ màng màng mà nhìn hắn:

- Cứu, cứu con chúng ta, hoàng thượng cứu con chúng ta.

Cơn đau truyền tới khiến cô như có chút cảm giác, nửa tỉnh nửa mê nhìn về phía Du Phi mà căm phẫn:

- Hoàng thượng, lời hứa cửu ngũ chí tôn đáng giá ngàn vàng. Hứa với ta, hứa với ta báo thù cho con và ta được không? Nếu không, nếu không…ta có chết cũng…cũng không nhắm mắt.

- Yến Nhi, ngoan đừng nói nữa, ta đã truyền thái y rồi. Nàng sẽ không sao, nàng…

Quang Đăng chưa nói hết câu đôi tay cô đã rũ xuống, đôi mắt nhắm nghiền lại không còn chút động tĩnh của bờ mi. Quang Đăng run rẩy ôm lấy thân hình bé nhỏ trong lòng, đôi mắt tức giận cùng sát khí ngùn ngụt nhìn về phía Du Phi:

- Người đâu, nhốt Du Phi lại, chờ xét xử. Những nô tỳ theo hầu không khuyên can được chủ nhân, lôi ra ngoài, đánh 50 đại bản ném xác xuống U Minh cho sói ăn.

Du Phi sợ rồi, cô ta run rẩy ngồi sụp xuống như thể biết rằng cơn tức giận đã che lấp đi toàn bộ lý trí. Cô ta sai rồi, bị người kéo đi mà thẫn thờ nhìn những kẻ hầu hạ mình bao năm qua đang bị xử phạt. Khuôn miệng lúc này cũng đã hoạt động, nước mắt tuôn trào mà cầu xin:

- Hoàng thượng, người không thề làm như vậy, hoàng thượng…

- Còn không mau bịt miệng Du Phi nương nương lại, các ngươi muốn bay đầu hết sao.

Tô Cẩn ở bên cạnh Quang Đăng bao năm nay, đã sớm quen với tính cách của hắn nhanh chóng mà hạ lệnh cho kẻ dưới khiến lời nói trên miệng Du Phi chỉ là tiếng Ư a trên môi.

Ninh An cũng như khựng lại trước vũng máu trước mặt, cô ấy không tin được rằng niềm vui mà cô viết trong thư lại trở thành như vậy. Đứa cháu mà cô chưa từng gặp mặt lại ra đi khi còn chưa cả nhìn thấy ánh mặt trời. Hai tay cô ấy nắm chặt, căm phẫn mà nhìn về phía Du Phi đang bị lôi đi.

Niềm vui mà cô ấy tưởng tượng ra khi nhìn thấy cô như thế nào thì bây giờ lại hoàn toàn ngược lại. Không còn thấy nụ cười, không còn khuôn mặt trọc ghẹo cô lúc ấy. Chỉ còn lại một người đang nằm thoi thóp trên chiếc giường lạnh lẽo chờ đợi cái chết đang đến gần.

Thái y sau khi khám một hồi, run rẩy mà dập đầu:

- Hoàng thượng bớt đau buồn, đứa trẻ không thể giữ được nữa. Yến quý nhân vì mất máu quá nhiều cùng tổn thương da thịt dẫn tới hôn mê. Chỉ sợ là, sau này sẽ khó có con trở lại.

Lời thái y như sét đánh giữa trời quang, Miêu Miêu thì ở một bên càm ràm:

- Thai ở đâu ra chứ, ông đây vất vả một hồi mới lừa được các người. Cô thì vui rồi an tâm ngồi đây xem kịch, cái người cô lo lắng cũng không sao, nghỉ ngơi bôi thuốc là cái mông sẽ trở lại bình thường thôi.

Cô xoa đầu Miêu Miêu tủm tỉm cười, giọng nói có chút xoa dịu:

- 2 túi cá khô nhé.

Nghe thấy cá khô là mắt Miêu Miêu sáng rực ngay lập tức đổi thái độ mà chạy vào lòng cô âu yếm:

- Không hổ là ký chủ thương người ta quá trời.

Trái ngược với cuộc trờ chuyện của cô, bên ngoài không gian bao trùm sự căng thằng khó tả. Quang Đăng rời đi xử lý chuyện vừa rồi, hắn là Đế Vương dù đau lòng đến đâu cũng không thể thể hiện quá rõ.

Nhìn những kẻ đang quỳ bên dưới, ánh mắt Quang Đăng lạnh lùng lại mang theo sát khí đáng sợ. Phụ thân của Du Phi lúc này cũng đã biết tin mà tới từ lâu, vì cầu tình cho con gái mà lui một bước.

- Thần tuổi tác đã cao, quản giáo con gái không nghiêm, xin hoàng thượng cho thần cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già.

- Cha.

- Im miệng.

Du Phi chưa kịp nói gì thì liền đã bị chặn miệng lại, ông ta biết mình bị nhắm tới nhưng như vậy thì sao. Học trò của ông ta nhiều như vậy, cho dù có lui về sau thì ông ta cũng chắc hậu đài của mình như thế nào.

- Ông nghĩ con gái ông hại con gái bảo bối của tôi như thế mà tôi tha cho ông được sao?

- Thừa tướng, dù sao chúng ta cũng có quan hệ gia đình. Đâu cần như vậy.

- Du tể tướng đâu cần nhắc tới đoạn tình cảm ấy, nếu con gái ông niệm tình người nhà đã không ra tay tàn độc với con gái tôi như vậy. Huống hồ gì sức khỏe con bé vốn đã yếu ớt, có được một đứa con đã khó, con gái ông thì hay rồi, đánh một phát khiến con bé mất con, mất luôn khả năng mang thai. Như thế khác nào đoạt mạng con bé.

Nói rồi Hoàng Phủ quỳ xuống quả quyết mà bẩm tấu:

- Hoàng thượng mưu hại hoàng tự là tội lớn, không những vậy Du Phi tính cách ngang ngược, hộ bộ đã điều tra ra được những vụ án có liên quan đến Du Phi nương nương, xin hoàng thượng minh xét.

Hoàng Phủ đang tấu trình bẩm khiến Quang Đăng đọc xong ném thẳng tờ tấu vào mặt Tể tướng:

- Quả nhiên là quản gia không nghiêm thì làm sao trị quốc, làm sao bình thiên hạ. Tể tướng cũng đã có tuổi, chuẩn tấu về quê an dưỡng tuổi già. Du Phi mưu hại hoàng tự, hãm hại phi tần, tước phong hiệu phi giáng xuống thường tại, giam vào lãnh cung.

Sau khi ra lệnh, Quang Đăng không hề quay lại nhanh chóng cùng Hoàng Phủ rời đi đến chỗ cô. Như lời đã hứa, hắn đã báo thù cho cô rồi, nếu cô còn chưa hài lòng thì sau khi tỉnh lại sẽ để tự cô quyết định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play