Tinh Dịch chuyển đã hoàn tất, chúc ký chủ sớm hoàn thiện nhiệm vụ.

Cô mở mắt ngồi dậy, dường như mọi thứ xung quanh hiện lên khung cảnh quen thuộc “lại xuyên tới cổ đại rồi sao, lần này là kịch bản gì đây?”.

Cô gắng gượng ngồi dậy, dường như cỗ thân thể này có chút yếu thì phải. Cô cất tiếng gọi Miêu Miêu, dường như đáp lại lời gọi Miêu Miêu cũng hiện ra ngay lập tức.

- Ký chủ, cô sao thế?

- Sao cỗ thân thể này lại đau vậy chứ?

- Vì trúng độc đó.

Câu trả lời xanh rờn, chắc nịch cùng cái phong thái hồn nhiên khiến cô có chút cạn lời, thân thể này uống độc tự tử thì liên quan gì đến nguyện vọng ở đây. Cô đang nghĩ xem thực sự có sai sót nào đó ở đây không cơ chứ.

Nhìn quanh căn phòng được trang trí theo phong cách trang nhã, căn phòng này không phải của đích nữ. Cô chắc chắn điều đó vì một thời từng thấy viện tử của đích và thứ, luôn luôn có sự khác biệt.

Cốt truyện nhanh chóng được du nhập vào trong đầu của cô, cô gái này là thứ nữ của Thừa Tướng Hoàng Phủ từ nhỏ đến lớn vì được cho là dung mạo khắc với cha mẹ mà bị ép đeo mạng che từ nhỏ.

Từ nhỏ đến lớn chưa ai từng thấy khuôn mặt thật của nguyên chủ, ngay cả nhũ mẫu cũng luôn tuân thủ phép tắc mà nhắc nhở cô ấy tuân thủ quy định của gia đình đề ra. Từ nhỏ nàng đã lễ phép lại thiện lương luôn luôn nghe lời dậy bảo, nghe theo sự sắp đặt mà không hỏi han hay phản kháng lấy nửa lời.

Năm 15 tuổi nàng được hứa hôn với con trai của tướng quân Chu Trịnh là Chu Huy Vũ làm bình thê (ngày xưa thứ nữ thường không được gả làm chính thê mà chỉ được theo làm bình thê hoặc thiếp thất, nếu vào cung thì dựa theo sự ân sủng và sắp đặt mà leo đến chức vị nào).

Cứ ngỡ cuộc đời sẽ mãi suôn sẻ như vậy nhưng không, Chu Huy Vũ phải lòng nhị tỷ là đích nữ của phủ ngỏ ý muốn cưới nàng ta làm thê. Nàng lại gật đầu đồng ý thay nhị tỷ của mình vào cung tuyển tú, tính cách lương thiện nhún nhường khiến nàng rơi vào vực thẳm.

Bị tính kế hết lần này đến lần khác cô mất đi sự sủng ái của Hoàng đế, bị Du Phi lúc ấy đắc sủng ban độc chết. Một xác hai mạng khiến nàng chất chứa oán niệm mới khiến linh hồn cô tới đây. Cô cười khẩy một tiếng “rồi sự bứt phá đâu, hắc hóa đâu, chưa gì đã ngỏm củ tỏi thế, thiện lương chốn thâm cung có khác gì chuột trong đám mèo để mặc người ta xâu xé cơ chứ”.

- Miêu Miêu du nhập ký ức còn sót lại cho ta đi, ta muốn biết sao cô ấy trúng độc.

Miêu Miêu lập tức nhận lệnh mà du nhập toàn bộ ký ức còn lại cho cô nhưng điều khiến cô bất ngờ lại là không thấy cô nàng uống thuốc độc từ khi nào và trúng độc ra sao.

Ngay lập tức mùi hương thơm thoang thoảng dìu dịu trong phòng đã thu hút sự chú ý của cô khóe miệng cô khẽ nhếch lên một cái:

- Bị độc chết sao, vô lý gớm.

Miêu Miêu khó hiểu trong nguyên tác nguyên chủ được miêu tả là người chẳng có tài năng gì cả, chỉ nghe theo sự sắp xếp của gia đình. Đường đi nước bước, cầm kỳ thi họa chỉ cần là gia đình sắp xếp thì nguyên chủ sẽ tuân theo.

Miêu Miêu nhìn cô ngơ ra:

- Sao ký chủ lại nói vô lý vậy? Cô ấy nổi tiếng với biệt danh là phế vật cơ mà. Đây là thế giới cổ đại pha chút huyền huyễn kỳ ảo mà lại chỉ biết cầm kỳ thi họa bình thường không bị khinh thường mới lạ đó.

- Đúng rồi, theo như em nói và theo ký ức của thân thể này cho biết đây là thế giới tu hành chứ chưa gọi là tu tiên được. Người thi đậu nho giáo làm quan trong triều thì gọi là Nho giả, tinh thông kỳ thuật thì gọi kỳ giả, tinh thông võ thuật thì gọi Võ giả…tương tự đối với những nhà tu hành đạt được linh khí khác.

Cô bình tĩnh trả lời dường như chẳng có gì bất ngờ:

- Nhưng cái quan trọng ở đây là một thân nguyên chủ lại là một dược sư.

- Hả? - Miêu Miêu từ khó hiểu chuyển sang bất ngờ - Hảaaaaaaaaa.

- Cô ấy tinh thông kỳ dược sao có thể không biết lư hương kia chứa mê hồn hương chứ, trừ phi cô ấy đang ngủ thì có kẻ lén lút cho vào.

- Sao có thể chứ, theo nguyên tác cô ấy chưa hề tiếp xúc với dược liệu cơ mà.

Miêu Miêu vẫn chưa hết sốc mà nhìn về phía cô, còn cô lại búng trán Miêu Miêu một cái đứng dậy mà trả lời:

- Vì cô ấy là nữ phụ, một nữ phụ lu mờ thì cần gì nhiều tài năng chứ, thậm chí cô ấy đến nữ phụ độc ác còn chả phải. Bị lu mờ đến nỗi chết trong thâm cung mà chẳng hề ai biết tới cơ mà.

- Vả lại cô ấy mê dược liệu từ nhỏ là lén lút học từ đường huynh của mình. Đường huynh thấy cô ấy có thiên phú lại có niềm đam mê nên đem hết tâm huyết dạy cho cô ấy. Ai mà ngờ được lại có cảnh cẩu huyết như này chứ, thậm chí giờ ta mới hiểu vì sao cô ấy trúng mê hồn hương mà không chết đó.

- Vì thân thể cô ấy là bách độc bất xâm ư?

Cô gật đầu nhưng cái quan trọng là trong nguyên tác cô bị Du Phi độc chết càng khiến cô điên óc hơn nữa, rốt cuộc là cô bị độc chết hay bị thiêu chết đây. Trong mảng ký ức kiếp trước của nguyên chủ sau khi hạ độc Du Phi đã sai người thiêu rụi một phần lãnh cung. Có lẽ đây mới là nguyên nhân chính dẫn tới cái chết của cô ấy.

Miêu Miêu cắt ngang dòng suy nghĩ của cô:

- Ký chủ nhanh chóng ứng phó với tình huống trước mắt trước đã, nhị tỷ của người đang kéo người tới đó.

Cô vỗ nhẹ vào trán mình, lôi từ trong hệ thông một con rắn độc nhanh chóng để nó cắn vào chân, lấy nguyên khí đánh nhẹ vào ngực mình một cái. Máu từ trong miệng nhanh chóng tuôn ra rồi nằm nhoài người xuống sàn bất tỉnh.

Nhị tỷ của cô - Tuyết Mạc đã nhanh chóng dẫn người đi tới theo sự chỉ dẫn của A Thúy - nô tỳ thân cận của cô. Họ nhanh chóng xông vào thì thấy cô đã ngã dưới sàn, thân thể toàn là máu, trong phòng còn có mùi hương thơm thoang thoảng.

Mẫu thân của cô - Lan di nương tái mét mặt nhanh chóng vội vàng đỡ cô trở dậy, trên miệng còn không ngừng gọi tên cô, đôi tay vuốt lấy đôi má đã bạc màu. Đường huynh của cô nhanh chóng trở ra bắt mạch rồi hỏi chuyện vú nuôi cô:

- Kim bà bà, con bé có đi đến đâu không, tại sao lại trúng độc nặng thế này.

Kim bà bà nghe thế thì sợ hãi lo lắng run rẩy lắp bắp nước mắt dâng trào:

- Dạ thưa Ân Tùng công tử, tiểu thư nghe hạ nhân nói người đính ước với Huy Vũ công tử được đổi thành nhị tỷ của mình thì nhất thời buồn rầu, đến bên hồ Đình Nguyệt dạo một lát rồi trở về. Từ đó đến bây giờ tiểu thư vẫn chưa ra khỏi phòng…

A Thúy nhanh chóng khóc lớn, quỳ rạp xuống đất:

- Tiểu thư của tôi sao lại ngốc như thế chứ.

Ân Tùng dường như chú ý đến con chữ dưới đất, nó được dùng tay che lại, vỏn vẹn một chữ Thúy đã khiến hắn nghi hoặc mà xem xét kỹ càng. Cô từng khẳng định rằng cô không có tình cảm với Huy Vũ thì sao có thể tự tử vì tình được chứ.

A Thúy lúc này quỳ ở dưới đất tuy rằng nước mắt đã trải dài trên đôi má nhưng trong lòng lại sợ hãi vô vàn, rõ ràng cô ta đã thấy cô nằm ngủ say trên giường mới đốt mê hồn hương. Tại sao hiện tại cô lại nằm ở dưới đất lại còn một vũng máu ở quanh nữa chứ.

Trong khi ai ai cũng đã đoán già đoán non cô tự tử vì bị hủy hôn, đến ngay cả phụ thân cô cũng tức giận và thấy xấu hổ vô cùng vì sinh ra đứa bất tài lại gây ra nỗi nhục nhã như cô. Ân Tùng cất tiếng phá tan dòng suy đoán của mọi người:

- Có ai tự tử mà lại nằm trên vũng máu không, đã đốt mê hồn hương thì phải nằm ngay ngắn trên giường chứ. Vả lại mê hồn hương sẽ không gây thất khiếu chảy máu, là do độc mãng xà mang đỏ gây ra, vết cắn ở chân đã chứng minh điều đó rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play