Sau khi thấy cô đã nhận đồ, còn hứa sẽ mặc nó trong đại thọ thì ba người họ an tâm ra về, Xuân Hương cũng đoán được mục đích không tốt lành gì của họ, chỉ là cô chưa định vạch trần mà thôi.
A Man đương nhiên không chịu đựng được như họ, họ mới đi xa khỏi viện tử đã giậm tay giậm chân, khuôn mặt thổi phồng bực tức:
- Tiểu thư, người cũng biết họ không có ý tốt, còn nhận đồ của họ làm gì chứ, Đinh Hương mau đưa ta, ta đem đi vụt.
- Cô đúng thật là, tiểu thư tự có dự tính của mình, cô hấp tấp cái gì chứ.
- Được rồi, Đinh Hương, em đem bộ đồ này bí mật giao cho người của mình, tiến hành làm theo kế hoạch cũ.
- Dạ, tiểu thư.
- Ta mệt rồi.
Nói đoạn cô đi vào phòng, để lại khuôn mặt còn đang ngơ ngác của A Man khiến Xuân Hương cũng phải kéo cô đi làm việc của mình.
- Kí chủ, bọn họ về rồi, cô không sợ họ gây bất lợi cho A Man sao?
- Không sợ, ít nhất phải đợi đến khi sau thọ lễ họ mới thực hiện, nếu họ thực hiện bây giờ không phải là ngu đần quá mức sao, tam tỷ - Kim Dung của ta không dễ đối phó đâu. Ta nghĩ chủ ý cái váy đó là của cô ta đề ra để làm chúng ta mất hoàn toàn thanh danh mà thôi.
- Hả, thế sao cô còn nhận.
- Nếu không nhận ngươi nghĩ bọn họ sẽ nói gì, trong phủ sẽ đồn ra như nào biết không?
Miêu Miêu suy nghĩ trong đầu, đăm chiêu đến nỗi khiến cô cũng phải bật cười lắc đầu ngao ngán "Sao lại có một chú mèo ngốc tham cá khô lại đáng yêu thế chứ?"
Ngày hôm sau, Đinh Hương cũng mang bộ y phục trở lại kèm theo một bộ y hệt, đặt lên bàn, A Man cũng trố mắt ra nhìn không hiểu chuyện gì, cô cũng chỉ buông lời:
- Quả thực là rất giống, đem cất bộ y phục đó đi, nhớ kĩ đừng để ai phát hiện.
- Rõ.
- Điều tra sao rồi.
- Giống hệt người suy đoán, quả thực bộ quần áo này được làm rất đẹp, nhưng đoạn chỉ thêu vốn dĩ không phải là thứ đồ dành cho quý nữ có thể mặc mà chỉ được dùng cho phi tần trong hậu cung, nếu bị phát hiện quả thực khó có thể thấy được hậu quả.
- Quả là diệu kế kể cả người có phát hiện ra cũng có thể đổ cho chỗ may vá không tốt, hoàn toàn không liên quan đến họ - Xuân Hương cũng điềm tĩnh lên tiếng.
- Tiệm may đó nổi tiếng kinh thành, há có thể làm ăn như thế, chả qua có gì đó khiến họ bỏ ra cái giá lớn như vậy mà thôi.
Cô xoa xoa bộ y phục trước mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi cũng để Đinh Hương đưa bộ y phục cất trong tủ, mọi chuyện đều để đến hôm đó rồi quyết định đi.
...******** Ngày Đại thọ ********...
Cuối cùng thì ngày này cũng tới, các vị khách mời tới chúc mừng đông như trảy hội, trong phủ cũng tưng bừng nhộn nhịp không kém, treo đèn lồng đỏ cùng băng đô đỏ khắp nơi, tiếng pháo ngập tràn khắp các con ngõ lớn nhỏ.
Ngày đại thọ của 2 vị phu nhân Trấn Quốc Công cùng Tần Tướng quân nên đương nhiên là to hơn trông thấy, 2 người cùng tổ chức tại một nơi nên càng khiến khách khứa trong phủ tấp nập hơn, ngay cả hoàng thượng cũng đến chúc mừng.
Yến tiệc bắt đầu, mọi người đều vui vẻ tề tựu bên bàn tiệc, li rượu chúc nườm nượp từ ly này sang ly khác. Các tiểu thư gia đình quyền quý cũng tề tựu bên hậu hoa viên, trò chuyện vui đùa trước khi tham gia yến tiệc.
Lần lượt các lễ vật mừng thọ cũng được đem tới, bao nhiêu thứ quý khiến cho người ngoài nhìn vào cũng phải thốt lên đầy cảm thán. Các quý nữ vì có hoàng thượng tham gia nên cũng thi nhau trổ tài như muôn hoa khoe sắc
- Năm nay tứ cô nương phủ Trấn Quốc Công cũng tham gia thọ yến sao, quả là hiếm thấy.
Cô cũng điềm đạm mà đáp lại:
- Đa tạ Lam Thanh cô nương, mọi năm luôn luôn cáo bệnh, không thể tham gia cùng mọi người, năm nay sức khỏe của ta cũng đã tốt hơn, không tham gia ngược lại bất kính với tổ mẫu và ngoại tổ mẫu của ta rồi.
- Ôi trời, cô ấy gọi là Lam Thanh cô nương chứ không phải là...
- Suỵt, khẽ mồm thôi, chuyện này chúng ta không nên xem vào.
- Cô.
Lam Thanh tức tối, vốn dĩ cô ta là con gái của kĩ nữ ở kĩ viện, mẹ ả dùng thủ đoạn câu dẫn Lưu Thái phó mới có cô ta, phu nhân Lưu Thái phó biết chuyện này tức giận vô cùng nhưng cũng đành đồng ý để Lưu Thái phó cưới bà ta làm thiếp. Điều này từng rầm rộ một thời, trang sử vẻ vang này đương nhiên thành giai thoại ai ai cũng biết, cũng là vết nhơ vĩnh viễn không thể xóa được trong cuộc đời ả.
Chọc trúng chỗ đau khiến cô ả nghiến răng ken két mà không biết làm gì, Kim Dung cũng chửi thầm trong bụng "ngu xuẩn, nếu cô ta dễ đối phó, nhị tỷ đó của ta há phải bị phạt sao. Hừ"
- Tứ muội, hôm nay muội mặc bộ đồ này rất đẹp.
- Nhị tỷ và tam tỷ đã cất công chuẩn bị cho muội, sao muội có thể phụ lòng các tỷ được.
- Nghe nói hôm nay muội cùng Thái Thanh tỷ phủ Đại tướng quân biểu diễn tiết mục tặng cho tổ mẫu, ta thấy Thái Thanh đi rồi, không phải muội.
- Muội không vội, bộ đồ này rất đẹp, không cần phải thay đổi đâu.
"Chết tiệt, cô ta lại không theo kế hoạch như vậy sao, không sao may mà ta có chuẩn bị trước" Kim Dung miệng cười nhưng thực chất đã tức giận vô cùng, bàn tay nắm chặt ly rượu nhỏ trên bàn.
- Tỷ được mệnh danh là tài nữ kinh thành, muội hòa tấu trước không phải là lòe bàn dân thiên hạ sao, đương nhiên muội phải kính tỷ trước rồi.
- Muội nói quá lời rồi, đó là do mọi người bàn tán thôi, sao có thể coi là thật chứ. Nhưng muội đã nói vậy ta không đi trước làm gương thì đúng là không phải phép rồi.
Kim Dung vỗ vỗ bàn tay, một chiếc đàn được bê lên đặt giữa sảnh lớn, mọi người cũng chú ý hơn tới sân khấu, tiếng đàn du dương được vang lên lúc trầm lúc bổng khiến quan khách chìm vào trong tiếng đàn cầm. Kim Dung say sưa đánh đàn, ánh mắt nhắm lại như chẳng cần để ý đến xung quanh, chỉ tập trung vào tiếng đàn lảnh lót đang vang vọng khắp nơi.
- Quả là tài nữ, tiếng đàn quả thực rung động lòng người, người đẹp cảnh cũng đẹp, nếu thời khắc này mà đọng lại thì hay biết bao.
Mọi người kẻ tung người hứng rộn ràng cả buổi tiệc, tiếng người khen không ngớt dưới sân khấu, ngay đến cả hoàng thượng cũng cất tiếng ngợi ca về ca khúc ấy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT