Dù sao với thực lực của họ, đừng nói thuần phục, ngay cả tới gần mà chân không nhũn ra cũng là quá tốt rồi.
“Hì hì, ba thật đẹp trai, chờ khi trở về phải cho nhóm anh Dương Quang xem một chút.” An An cầm lấy camera treo trên cổ chụp ảnh ba và Dực thú lại.
“Thằng bé ngốc, đi thôi.” Biên Duyên nghe vậy bất đắc dĩ nhéo vẻ mặt ngây ngô của An An một phen, sau đó nắm tay cậu đi vào bên trong.
Vân Tô thấy cậu tò mò, liền bế cậu lên, sau đó vuốt ve đầu Dực thú ý bảo An An có thể sờ sờ.
“Oa!” An An cảm nhận được đầu nó lạnh, chẳng những trong mắt không có sợ hãi Dực thú, ngược lại vẻ mặt còn ngạc nhiên.
Sau khi được ba dẫn dắt xoa thêm mấy cái, lúc này mới từ trong tiếng kêu của mẹ cậu không nỡ ngồi lên lưng Dực thú.
“Ngồi ngay ngắn nào.” Vân Tô và Biên Duyên đã sớm thành thói quen, nhưng An An là lần đầu tiên ngồi, cho nên trước khi lên Vân Tô cố ý thắt thêm hai đai an toàn cho cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT