Tuy rằng bình đạm, anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Nhưng anh muốn cho cái sự bình đạm này danh chính ngôn thuận, chỉ là không biết khi nào Biên Duyên mới có thể hoàn toàn chấp nhận anh.
Khởi động xe, nghe người phụ nữ bên cạnh cuời nói, Vân Tô giẫm chân ga chạy đến trường của thằng con trai vốn phải gọi anh là ba bây giờ lại gọi anh là chú kia.
Bởi vì ven đường đang kéo băng rôn vì nghênh đón đoàn sứ giả, cho nên bị chậm trễ một lúc mới đến trường, rất nhiều đứa trẻ đã được người nhà đón đi rồi.
“Mẹ ơi!” Nhìn bạn học được người nhà đón đi, An An có chút lo lắng nhìn về hướng mà thường ngày ông hay đến đón cậu, hôm nay đợi một hồi lâu cũng không thấy ông đến đây, trong lòng cậu có chút lo lắng, lúc cậu định tự đi về, lại thấy được mẹ, lập tức lại trở nên vui sướng.
“Xin lỗi bảo bối, trên đường bị kẹt xe một chút.” Bế con trai lên, Biên Duyên thân mật cọ cọ gương mặt cậu nhóc.
“Không sao ạ, hôm nay sao mẹ lại đón con, ông ở nhà sao?” Ôm cổ mẹ, An An nhìn mẹ hỏi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT