"Ngài Kỳ đến từ đất Thục, tôi đây là cố ý suy nghĩ cho anh, dù sao thì anh cũng là khách.” Vân Tô nghe vậy hai mắt híp lại, hai mắt thon dài ở dưới lớp kính lộ ra vẻ không vui, Lão Ngũ này là đang kiếm chuyện mà.
“Đoàn trưởng Vân có thể đã nói sai rồi, một từ khách này chỉ thích hợp với anh thôi.” Lão Ngũ nhướng mày, trên mặt thì cười nhưng đáy mắt lại lạnh lẽo, đây là thái độ của Vân Tô khi đối xử với ân nhân cứu mạng của mình đấy hả.
“Ba người chúng ta đều khách của thế giới này, hai ngươi tranh luận cái này làm gì.” Biên Duyên nhìn hai người không thể hiểu được đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu, vừa rồi không phải còn rất tốt sao, sao đột nhiên lại ầm ĩ như thế.
“Trời đã muộn rồi, đi săn lần nữa thì không an toàn, Vân Tô anh có mang theo lương khô đúng không, nếu anh không thể ăn cay, đêm nay tạm chấp nhận một chút dùng lương khô vậy.” Biên Duyên nhìn Vân Tô một cái, thịt thỏ này cay quá độ, thật sự là một loại khiêu chiến với Vân Tô, dù sao độ cay của nó có thể so với ớt Naga ở bên trên, quan trọng là anh còn xát nhiều như vậy.
“Tiểu Duyên nói rất đúng, con thỏ này giống với khẩu vị của tôi và Tiểu Duyên hai chúng tôi cùng nhau giải quyết nó là được.” Lão Ngũ nghe vậy, đuôi lông mày đều mang theo một ít đắc ý.
“Không sao, khó có được khiêu chiến một chút.” Vân Tô nhìn thịt thỏ bị lửa nướng đến chảy dầu nói.
“Thân thể anh vừa khỏe, đừng làm như vậy!” Biên Duyên nghe vậy, vẻ mặt không đồng ý nhìn anh, một lát ăn xong cơ thể lại xảy ra chuyện không tốt gì, chẳng phải sẽ lãng phí tinh hạch hai ngày trước cô dùng sao.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT