“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Biên Duyên đi đến trước mặt Cố Hàm Ngọc, nhìn khuôn mặt tươi cười như đeo mặt nạ của cô ta nói một câu.
   “Nói cái gì?” Cố Hàm Ngọc khó hiểu nhìn cô, Biên Duyên biến mất cả một đêm bây giờ bất thình lình nói như thế, cô ta còn kiềm chế tính tình Thích Uyên muốn dạy dỗ người khác.
   “Cô nói đi, Bé.” Biên Duyên nhìn dáng vẻ này của cô ta khó chịu nheo hai mắt lại, bây giờ cô đã không muốn từ từ chơi với cô ta, chỉ muốn mau chóng giải quyết cô ta, sau đó rời khỏi cái nơi có hơi thở ghê tởm của cô ta.
   “Được.” Cố Hàm Ngọc nhìn Biên Duyên hơi nhếch miệng lên, tiếng Bé kia lại làm ý cười trên mặt cô ta biến mất toàn bộ, ngay cả ánh mắt luôn luôn dịu dàng, cũng dần dần hiện lên sát ý.
   “Đi thôi.” Biên Duyên vô cùng vừa lòng thái độ này của cô ta, chỉ là trước khi mang Cố Hàm Ngọc đi, ánh mắt cô ta như có như không dừng lại một giây trên người Thích Uyên.
   Nhìn hai người rời đi, trong đầu Thích Uyên tràn đầy vẻ mặt cứng ngắc máu chảy ngược vừa rồi của Cố Hàm Ngọc, tuy rằng chỉ là một giây, nhưng anh ta vẫn thấy được.
   Năm phút sau, Biên Duyên dừng chân bên cạnh bờ sông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play