Nhìn người xa lạ trước mặt, An An lập tức lên tinh thần, trên mặt cũng hơi hồng hồng, thế mà cậu lại làm nũng với mẹ trước mặt người xa lạ, nhưng mà ông ấy là ba ba của chú Vân, hình như cũng không phải là người xa lạ.
   Không đúng! Ngay cả chú Vân, cậu cũng chưa làm nũng với mẹ trước mặt chú ấy, cho nên nhớ lại vẫn có chút thẹn thùng.
   “An An đúng không, không gọi thêm họ Vân, nghe xa lạ quá, trực tiếp gọi ông đi.” Nhìn gương mặt An An vô cùng giống với Vân Tô khi còn nhỏ, sắc mặt Vân Văn Bân càng thêm hiền từ, đây là cháu nội của ông ấy đó.
   “Ông ơi!” Nghe vậy, An An quay đầu nhìn mẹ một cái, thấy mẹ gật đầu, vì thế giọng nói to lớn vang dội kêu một tiếng.
   “An An lại đây với ông này, lần đầu tiên gặp mặt, ông cho con một món quà nhỏ.” Vân Văn Bân “Ai” một tiếng, sau đó vẫy vẫy tay gọi An An.
   Biên Duyên thấy vậy cũng thả con xuống, chú ấy rất phối hợp không có nói mình là ông nội ruột của An An, cô cũng không cần ngăn cản hai người gặp mặt nói chuyện.
   Huống chi, trông có vẻ chú ấy vô cùng thích An An.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play