Cũng bởi vì vậy, khi Vân Tô lại đây nhìn thấy tình huống phía dưới mới có thể vừa lòng như vậy.
   “Tiểu Trương, cậu tới đây xem chú ý một chút.” Nhìn thấy nhóm Vân Tô tiến vào, Lạc Thu Minh vẫy tay gọi nhân viên của mình, sau đó đẩy xe lăn đi xuống.
   “Anh, chân anh vốn dĩ không tốt, nơi này gió lạnh, sao không đắp thêm chăn.” Vẻ mặt Lạc Hồng không vui đi qua, sau đó lấy chăn mà cậu đã chuẩn bị trước khi xuống đây đắp lên đùi anh cậu, cậu biết ngay là mấy anh trai nhà mình không có lúc nào là không để cậu phải lo lắng.
   “Lần sau anh sẽ chú ý.” Nhìn vẻ mặt trách cứ của em trai, Lạc Thu Minh kéo tấm chăn cậu đắp cho anh chủ động thừa nhận sai lầm.
   “Hừ.” Lạc Hồng hừ lạnh một tiếng không hề phản ứng anh ấy, lần trước anh cậu cũng nói như vậy, đừng tưởng rằng là cậu không biết trả lời cho có lệ với cậu.
   “Thân thể em đã hồi phục rồi sao?” Nhớ tới bộ dáng lúc đó anh chạy lại đây, Lạc Thu Minh thiếu chút nữa cho rằng bọn họ đã tới chậm, khi đó làn da Vân Tô tái nhợt lạnh băng, trên mặt không còn một giọt máu, nhưng cho dù như vậy, sau khi nghỉ ngơi nửa tiếng đã mở mắt, chẳng những không nói lập tức trở về nghỉ ngơi, còn bảo dị năng giả hệ mộc vừa vận chuyển dị năng cho anh vừa kể lại mọi chuyện rõ ràng cho họ, sắp xếp rõ ràng mới trở về thành.
   Nhưng bây giờ nhìn lại, sắc mặt quả thật hồng hào hơn không ít, ngay cả tinh thần cũng sáng lạng, chẳng lẽ sau khi trở về thành bọn họ gặp được người trị thương cấp cao, nếu không Lạc Hồng đã nói em ấy ít nhất cần phải nghỉ ngơi một tuần mới có thể đứng dậy, làm sao mà bây giờ lại xuất hiện ở đây.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play